“Cậu Kỳ, tôi…”
Kỳ Hàn Lâm hiển nhiên không có như vậy nhiều kiên nhẫn.
Anh hơi nheo mắt lại, Dịch Chính Quốc chỉ cảm thấy một trận da đầu tê
dại, lập tức tìm cớ thoái thác: “Tôi còn có việc, đi trước một bước…”
Nói xong, ông ta vội vàng rời đi.
Mãi cho đến khi Dịch Chính Quốc bước nhanh rời đi, Lâm Mạn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đỉnh đầu lại vang lẽn giọng nói lạnh lùng của người đàn ông.
“Hai người biết nhau?”
Lâm Mạn ngước mắt lên, nhưng lại đụng phải đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Ngay lập tức cô nói: “Không quen biết.
”
“Vậy vì sao ông ta phải dây dưa cô?”
Trong đầu Lâm Mạn một mớ hỗn độn.
Cô có chút không dám lại gần Kỳ Hàn Lâm, hơi lùi về sau một bước, nhưng cánh tay dài của người đàn ông duỗi ra, kéo cô quay lại về phía mình.
“Mùi hương trên cơ thể của cô…” Kỳ Hàn Lâm nói, cúi đầu nhẹ ngửi.
Mùi thơm kỳ là này chính là đầu sỏ khiến anh suýt mất kiểm soát vào tối hôm qua.
“Trời sinh?” Giọng người đàn ông khô khốc.
Lâm Mạn căng da đầu gật đầu: “Vâng… Di truyền từ mẹ.
”
Kỳ Hàn Lâm lạnh lùng nói: “Cô chính là dựa vào mùi hương này để quyến rũ đàn ông?”
Lâm Mạn tức khắc thẹn quá thành
giận: “Kỳ Hàn Lâm, anh nói như vậy là có ý gì? Nếu anh đường đường chính chính là quân tử thì tôi có thể quyến rũ anh được sao?”
Kỳ Hàn Lâm cúi đầu, giữ chặt cằm cô, gằn từng chữ một nói: “Ai nói với cô, tôi là quân tử?”
Lâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-hai-bao-tong-tai-truy-bat-co-vo-bo-tron/554822/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.