Lúc đừng đèn đỏ.
Anh ta báo tin cho Kỳ Hàn Lâm
“Mộ Tuyết nhiều như vậy năm chưa từng nói chuyện với tôi, nhưng vừa rồi lại nói cảm ơn với con trai Lâm tiểu thư.
Việc sắp xếp ra ngoài thành dạo chơi lần này là đúng rồi.”
“Báo cáo bất cứ lúc nào.” Người bên rất nhanh phát tin nhắn tới.
‘Tất nhiên.”
Xe rất nhanh thì đến địa điểm.
Trừ bỏ Đình Tứ láy xe ra, còn có hai chiếc xe khác cũng dừng lại.
Bác Kiều và người hầu từ trên một chiếc xe khác xuống, vệ sĩ cũng đi xuống từ một chiếc xe khác.
Bất quá bởi vì có chút khoảng cách, cho nên ngược lại cũng không quá vướng bận.
Lâm Mạn sắp xếp hành trình rất đầy đủ, hai đứa bé chơi đến tối muộn.
Bất quá chín giờ là đã ngủ thật say.
Vừa dụ dỗ hai vị tiểu tổ tông này ngủ xong, điện thoại của cô liền vang lên.
Là một dãy số chưa từng thấy.
“Xin chào,” Cô đi đến ban công tiếp: “Xin hỏi ngài là?”
“Lâm Mạn, cô không lưu số của tôi?”
Âm thanh Kỳ Hàn Lâm lạnh lẽo,
giông băng vậy.
Lâm Mạn cảm giác tai mình đều bị thương do giá rét, vừa vặn một trận gió thổi tới, cô rùng mình một cái, sau đó—
Hắt xì.
Lâm Mạn hung hăng hắt hơi một cái.
‘Kỳ gia, thiếu chút nữa anh khiến tôi lạnh chết rồi.” Cô u oán nói.
Kỳ Hàn Lâm nở nụ cười.
Nói đến.
Tiếng cười trong điện thoại của anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-hai-bao-tong-tai-truy-bat-co-vo-bo-tron/554950/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.