Bắc Bắc và Mộ Tuyết của cô mới mấy tuổi chứ?
Đình Tứ này, không hề đứng đắn.
“Đúng vậy, hơn nữa Bắc Bắc và Mộ Tuyết cũng đã đồng ý, chúng con nhất trí cho rằng bác sĩ Đình Tứ là
người rất tốt.
” Tuy Bắc Bắc nói như vậy, nhưng mặt lại điên cuồng chớp với Lâm Mạn.
Mẹ, con cũng không làm phản, đây chẳng qua là giữ mặt mũi thôi.
Lâm Mạn nhìn thấy Bắc Bắc bộ dáng khả ái, trong lòng tối tăm trở thành hư không.
Kỳ Hàn Lâm muốn thế nào thì vốn dĩ cô cũng không có vấn đề gì.
Chỉ cần có thể vĩnh Viễn ở bên cạnh Bắc Bắc và Mộ Tuyết là đủ rồi.
Lúc này.
Kỳ Hàn Lâm cũng tới cửa.
Tầm mắt của anh dừng trên tay Đình Tứ đang sờ Lâm Mạn.
“Cậu cảm thấy hứng thú với người của tôi sao?”
Đình Tứ thu tay về, cười trả lời: “Không dám, Kỳ gia, bây giờ chúng ta lên xe?”
“ừm.
”
Kỳ Hàn Lâm đến gần, Bắc Bắc và Đình Tứ cũng không nói chuyện tiếp.
Đình Tứ phụ trách lái xe, Kỳ Hàn Lâm ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Lâm Mạn
ngồi một mình ở đằng sau với hai đứa nhỏ, sự trầm mặc của mọi người cỏ vẻ càng khiến cho không gian nhỏ hẹp tăng thêm áp lực.
Một cái đèn đỏ.
Đình Tứ nhìn về phía kính chiếu: “Kỳ gia, chỉ đi xem đom đóm thôi mà, sao dẫn theo nhiều người vậy?”
Ba hàng xe dài đằng đẵng, hơn nữa mỗi cái biển số xe cũng không giống nhau.
Đình Tứ biết những xe này đều thuộc về Kỳ Hàn Lâm, nhưng thật ra là bởi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-hai-bao-tong-tai-truy-bat-co-vo-bo-tron/555009/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.