Nụ hôn mang theo tính xâm lược, ngăn chặn môi răng của cô, khát khao dây dưa mang theo chút ngọt ngào cùng khổ đau, cực kỳ giống với cảm xúc phức tạp đến khó có thể dùng lời diễn tả được trong lòng Lâm Mạn.
Cô theo bản năng bắt lấy cánh tay anh, lại bị anh ôm chặc hơn.
Nụ hôn càng ngày càng sâu, càng
ngày càng nhanh, đôi mắt của Kỳ Hàn Lâm càng thêm thâm thúy hơn.
Lúc này.
Một một mùi thơm xông vào trong mũi Kỳ Hàn Lâm.
Vốn anh đã ở bên ranh giới của sự càn rỡ, lúc này càng thêm khó có thể dừng lại động tác.
“Không, đừng…” Lâm Mạn không dễ dàng gì mà giãy dụa, lại bị Kỳ Hàn Lâm bắt trở về.
Tròng mắt trắng của anh che kín đầy tơ máu, cả người giống bị cái gì đó khống chế, giữ chặt gáy Lâm Mạn lại
lần nữa hôn lên môi cô.
Tuy rằng tấn công miệng vết thương của anh là không tốt lắm, nhưng mà…
Lâm Mạn từ từ nhắm hai mắt lại giơ tay hung hăng đánh về phía miệng vết thương của Kỳ Hàn Lâm.
Một cơn đau đớn tột cùng, khiến cho Kỳ Hàn Lâm không thể không dừng động tác lại.
Một tay anh che vết thương trên bả vai.
Lâm Mạn mượn lúc này chạy đến cạnh giường, tựa vào vách tường tim đập càng lúc càng nhanh.
“Kỳ gia…
Kỳ Hàn Lâm nâng cánh tay lên xoa xoa huyệt Thái Dương.
“Còn không đi? Cô muốn ở lại cùng tôi tiếp tục sao?”
Lâm Mạn lập tức xoay người chạy đến trước cửa, mở cửa ra, chạy ra ngoài.
Lúc này cô mới nhớ tới.
Trước khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-hai-bao-tong-tai-truy-bat-co-vo-bo-tron/555039/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.