Lâm Mạn cũng tính là hiểu được, tại sao lúc nãy vừa vào phòng, ánh mắt Kỳ Hàn Lâm nhìn cô lại lạnh lẽo như vậy, hóa ra là vì chuyện cái trâm cài.
“Cái này … Chẳng lẽ là tôi làm rơi ở chỗ nào đấy? Kỳ gia, ngài tìm thấy ở đâu vậy?” Lâm Mạn nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt trâm cài lên, rất binh thường mà bỏ vào trong túi.
“Thùng rác.
Lâm Mạn hoàn toàn không có lời để nói.
Khóe miệng cô rứng lại, ngay cả khí lực để cười cũng không có.
Kỳ Hàn Lâm vén mền lên, đứng dậy đi đến trước mặt cô mặt, gắt gao nắm lấy cằm cô.
“Cô đem bán nó còn tốt hơn là vứt.
”
“Kỳ gia, nếu tôi nói không phải tôi vứt, anh tin tôi sao?” Lâm Mạn căn bản không biết nên giải thích với anh như thế nào, ánh mắt có vài phần ủy khuất, lông mi trên dưới khẽ động,
càng thêm đáng thương.
Kỳ Hàn Lâm cười lạnh: “Tin, tôi sao lại không tin.
”
Giọng điệu này của anh không giống như sẽ tin.
Còn có ánh mắt này.
Cả người Lâm Mạn không được tự nhiên.
Đúng lúc này.
“Anh Hàn Lâm, anh ngủ rồi sao? Em có thể vào không?” Âm thanh của Dịch Thanh Vũ ở bên ngoài vang lên.
Tôi trốn đi một chút.
” Lâm Mạn trực tiếp rớt kéo cửa phòng tắm ra, né vào.
Kỳ Hàn Lâm nhíu mày.
Cô trốn cái gì?
Nhưng mà, bây giờ là buổi tối, nếu như bị người khác thấy cô ở trong phòng anh, xác thực cũng không ổn.
“Vào đi.
” Kỳ Hàn Lâm gọi người với giọng điệu không tốt.
“Anh Hàn Lâm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-hai-bao-tong-tai-truy-bat-co-vo-bo-tron/555113/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.