Kỷ Vân Chi nhìn vẻ mặt của hắn, chậm rãi mở khăn tay ra, nhìn thấy một cây trâm cài tóc Song Nhạn bằng vàng. Cây trâm cài này ngoài việc làm bằng vàng ra, dường như không có ưu điểm nào khác, đôi chim nhạn trên đầu trâm, phải đoán già đoán non mới có thể nhận ra là chim nhạn, không nói đến đôi chim nhạn này, cách chế tác thô ráp đến mức có thể nhìn thấy vết xước trên thân trâm.
Giống như đồ rẻ tiền bán ở quán ven đường. Chỉ là trâm cài tóc bằng vàng bày bán ở quán ven đường, nhất định sẽ không phải bằng vàng thật.
Cây trâm cài tóc Song Nhạn này, thô ráp đến mức giống như làm bằng vàng giả.
Kỷ Vân Tiêu thở dài một hơi, nói: "Đệ biết ngay mà, tỷ nhất định sẽ chê. Hay là tỷ trả lại cho đệ, đợi đệ luyện thêm, làm lại cho tỷ một cái khác!"
Hắn vươn tay muốn giật lại, Kỷ Vân Chi dùng khăn tay gói trâm cài lại, kinh ngạc hỏi: "Đệ làm à?"
Kỷ Vân Tiêu gật đầu, vẻ mặt buồn rầu: "Nghe nói tỷ sắp thành thân, lại là gả vào nhà giàu, cái gì cũng không thiếu. Đệ liền muốn khoe khoang một chút tay nghề của mình. Nhưng cả ngày đều bị người ta trông chừng đọc sách, chỉ có thể ban đêm tranh chớp thời gian đi học làm, thời gian không đủ, làm không được tốt. Cho đệ thêm chút thời gian nữa, nhất định có thể làm tốt!"
Kỷ Vân Chi dùng sức nắm chặt cây trâm cài được bọc trong khăn tay, nhẹ nhàng gật đầu: "Tay nghề rất tốt, tỷ rất thích."
Kỷ Vân Tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-to-hon-thu-luc-duoc/2511942/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.