Ly: Cứ thấy giờ giấc dạo này là lạ ấy:))))
Lúc Bạch Cập tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai, đệm giường lạnh thấu.
Gần đây Vệ Quyết Minh có vẻ rất bận. Lúc nào vội đến chân không chạm đất. Dù lúc thỉnh thoảng ở nhà thì lúc nào cũng ngơ nhẩn chẳng biết đang nghĩ gì, thậm chí có lúc còn quên luôn sự tồn tại của Bạch Cập.
Bạch Cập biết hắn không nên nghi ngờ Vệ Quyết Minh, chỉ là......
"Tránh xa hắn ra" không biết tại sao, bên tai Bạch Cập bỗng vang lên lời em trai Vệ Quyết Minh nói với hắn cách đây không lâu "Cậu đáng có một cuộc sống tốt hơn."
Vệ Thành Trạch rất đẹp, tuy không hề giống Vệ Quyết Minh -- theo những gì Vệ Quyết Minh nói thì hai người cũng không hề có quan hệ huyết thống. Lúc hắn nói lời này, ánh mắt giấu dưới thấu kính kia đầy sắc bén lạnh như băng, làm người bị nó chiếu vào có lỗi giác như làn da bị đâm đến đau.
Rõ ràng ánh mắt cùng ngữ khí của người kia đều khác hẳn với những gì Vệ Quyết Minh từng nói. Không biết tại sao, Bạch Cập trong nháy mắt thế nhưng lại nghĩ đối phương chính là người trong cảm giác của hắn. Mà sau khi ngẫm lại, thì đột nhiên lại thấy thật buồn cười.
Hắn tiếp xúc với Vệ Thành Trạch không nhiều, hiểu biết của hắn với người này, tất cả đều đến từ Vệ Quyết Minh.
Con người luôn bất công như vậy, lúc nào cũng muốn tin tưởng người mình thân thiết hơn. Huống chi Vệ Thành Trạch đã từng ép Vệ Quyết Minh chia tay với hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-tram-loai-phuong-phap-tay-trang-nhan-vat-phan-dien/969779/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.