Ly: Trước khi đọc chương này cần cẩn thận chuẩn bị sẵn kính mắt hợp kim titan để tránh bị chói mù lòa và bị nhồi bánh chó đầy họng. Chủ nhà không chịu bất cứ trách nhiệm gì nếu độc giả bị chòi mù... ha hả
"Hừ......" Đôi môi mềm mại bị dùng sức mà cắn ʍút̼, Vệ Thành Trạch nhịn không được rêи một tiếng mang theo giọng mũi, bàn tay nắm lấy tay áo Tống Tu Dịch không tự chủ được mà hơi dùng sức. Sau đó --
"Xoạc." (Ly: Điểm thuộc tính max xin hân hạnh tài trợ chương trình này:))))))
Tiếng vải bị xé rách ngay giữa không gian yên tĩnh nghe đến quá rõ ràng.
Động tác của hai người đều cứng đờ, cúi đầu nhìn cái ống tay áo đã mất một nửa kia.
Nhìn ống tay áo đã mất nửa của Tống Tu Dịch rồi lại cúi đầu nhìn mảnh vải rách trong tay mình, Vệ Thành Trạch yên lặng ném miếng vải trong tay ra, dùng vẻ mặt vô tội ngẩng đầu lên: "Em không cố ý đâu." (Ly: Mạn phép cho sửa xưng hô từ giờ QAQ)
Tống Tu Dịch:......
Đối mắt với Vệ Thành Trạch một lúc, Tống Tu Dịch bỗng nhịn không được mà bật cười.
Y cúi đầu dựa sát vào Vệ Thành Trạch, nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi Vệ Thành Trạch, trong thanh âm mang theo chút vui sướиɠ như vừa trút được gánh nặng: "Đã lâu không gặp."
Trái tim theo âm thanh này mà có chút chấn động, Vệ Thành Trạch ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng in môi lên môi Tống Tu Dịch: "Ừ " hắn hơi lui về phía sau, dừng lại trước tầm mắt Tống Tu Dịch, chậm rãi nở nụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-tram-loai-phuong-phap-tay-trang-nhan-vat-phan-dien/969801/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.