Đêm hôm đó, hai người nằm ở trên giường trò chuyện rất lâu, Tống Thiêm Tài hưng phấn kể đủ thứ chuyện từ nhỏ đến lớn của hắn. Cũng may hắn còn nhớ không thể nhắc đến thế giới hiện đại, vắt hết óc thay đổi cách nói của một số chuyện, như vậy cũng có thể chọc cho Triệu Ngôn Tu cười lớn, thật không thể tin đại ca còn có lúc ngốc nghếch đến thế.
Đồng thời, Tống Thiêm Tài cũng biết thêm được Triệu Ngôn Tu khi còn nhỏ trông rất ngoan ngoãn, vô cùng nghe lời, nhưng mỗi lần trở về Triệu gia lại cực thù dai. Bị đám trẻ con ở Triệu gia bắt nạt, y không hề khóc mà chờ cơ hội đánh trả. Thậm chí đi tập võ cũng là vì để về sau tới Triệu gia có thể giúp cha nương dạy dỗ đám người xấu đó. Thế giới của trẻ con đều rất đơn giản, chính là xem nắm đấm của ai to nhất thì kẻ đó lợi hại nhất. Sau khi lớn lên, Triệu Ngôn Tu mỗi khi nhớ lại chỉ thấy buồn cười đồng thời lại cực kì không dám tin, khi còn nhỏ y thật quá đơn thuần.
Hai người kể cho nhau nghe những chuyện ngu ngốc khi còn nhỏ. Trò chuyện đến nửa đêm, cảm giác hai trái tim lại xích lại gần hơn. Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu chính thức trở thành người yêu của nhau. Xét thấy Triệu Ngôn Tu đang giữ đạo hiếu, hai người quyết định tiến triển một cách từ từ bắt đầu bằng nắm tay, thoải mái hưởng thụ một chút cảm giác yêu đương.
Sáng sớm hôm sau, Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn cảm thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-vai-chuyen-nong-ho-lang-lang-minh-nhat/2087033/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.