Lâm Kiềm Tây vừa nói xong, Phó Văn Duệ lập tức ngây ngẩn cả người. Chuyện năm đó kỳ thật hắn cũng không biết nhiều, chỉ biết tỷ tỷ đưa cháu ngoại tới chỗ hắn. Nhưng cố tình hắn lại đang ở nơi khác làm ăn, không ở nhà, lúc biết được thì Lâm Kiềm Tây đã đuổi người đi mất rồi.
Phó Văn Duệ lúc ấy còn không biết cháu ngoại mất tích, chỉ cảm thấy Lâm Kiềm Tây không tin hắn. Hắn đã hạ quyết tâm cùng Lâm Kiềm Tây chung sống cả đời. Chỉ nhìn thấy một đứa bé trông giống hắn mà Lâm Kiềm Tây đã có thể hoài nghi hắn, điều này khiến cho Phó Văn Duệ vô cùng đau lòng.
Đương nhiên, sau khi nhận được tin của tỷ tỷ hắn cũng phái người đi tìm cháu ngoại, nhưng cái bóng cũng không tìm được, lúc này hắn mới phát giác lớn chuyện rồi. Trong lòng hắn sốt ruột đồng thời còn ẩn ẩn có chút chờ mong, rốt cuộc bên cạnh cháu ngoại hắn còn có hai hộ vệ che chở.
Nhưng không ngờ rằng mọi chuyện lại nảy sinh từ trên người hộ vệ. Nếu tên hộ vệ kia không thấy tiền sáng mắt, ma ma cầm tiền mang theo cháu ngoại trốn mấy tháng chờ đến khi tỷ tỷ giải quyết xong mọi chuyện, lúc này lại đưa theo đứa nhỏ trở về, làm một nhà đoàn viên cũng không thành vấn đề. Đáng tiếc, không nghĩ rằng đưa tiền cho ma ma giữ lại chọc phải tai họa như vậy.
Phó Văn Duệ kích động đứng lên, hung hăng nói: "Ta muốn tên hộ vệ kia chết không có chỗ chôn, tuyệt đối không tha cho gã."
Lâm Kiềm Tây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-vai-chuyen-nong-ho-lang-lang-minh-nhat/2087063/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.