Trần Quế Chi nghe xong vừa tức lại vừa hận. Những người này đúng là thấy nhà bà sống tốt là không thể chịu được mà. Con trai bà đối xử với thôn còn chưa đủ tốt hay sao? Bây giờ còn truyền ra những lời như vậy quả thật là khinh người quá đáng. Còn không phải là không cho mấy người kia chút lợi lộc thôi ư, tiền nhà bà lại không phải gió to thổi tới, dựa vào cái gì mà phải cho bọn họ.
Những lời đồn đãi này quả thật đã đánh tan lòng nhiệt tình vui sướng ban đầu của Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn khi trở về quê cũ. Hai người cảm thấy ở Bình Dao trấn cũng không tồi. Ít nhất ngay cả khi bà cả ngày mặc vàng đeo bạc thì cũng sẽ không bị người khác đỏ mắt, thèm muốn một cách trắng trợn như vậy. Tại sao có thể hành xử như thế cơ chứ? Cũng may nhà bà không còn ở trong thôn, bằng không cho dù giàu có đến đâu cũng không thể sống yên ổn, còn phải cả ngày nghe mấy câu nhàn ngôn toái ngữ, bị người ta đỏ mắt ghen ghét.
Tống Thiêm Tài đã sớm liệu đến chuyện này, trong một cái thôn luôn có tốt có xấu, luôn có mấy hộ nhà không muốn nhìn thấy người khác tốt đẹp. Chẳng qua hắn cũng không phải cứ thế bị người ta nói mà mặc kệ. Bọn họ đi rồi, nhưng phu phu Trần Đại Thạch và một nhà Tống Đại Hải còn phải tiếp tục ở Tống gia thôn. Đối với những kẻ nổi lên ác ý với bọn họ, Tống Thiêm Tài đương nhiên không định nhẹ nhàng bỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-vai-chuyen-nong-ho-lang-lang-minh-nhat/2087071/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.