Cẩu Tử lại vô cùng mừng rỡ, đi lên kéo tay Tống Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, mấy ngày nay ta rất nhớ ngươi, thư ngươi viết cho ta ta đều giữ gìn rất cẩn thận."
Tống Tiểu Bảo kỳ thật cũng không quá nhớ rõ đại tác phẩm của mình, nhưng Cẩu Tử đối xử rất thân thiết với nó, vì thế nó cũng cảm thấy rất thích Cẩu Tử. Từ trong túi móc ra hạt đậu ve Lâm Tiểu Mãn cho nhét vào tay Cẩu Tử, nó nói: "Cẩu Tử ca, ăn hạt đậu, cực kỳ ngon."
Trần Quế Chi cũng thấy Cẩu Tử, cười vẫy tay với nó, mở miệng hỏi: "Cẩu Tử về rồi à, mau tới để Trần nãi nãi nhìn xem cao lên bao nhiêu rồi nào? Nghe các cha của ngươi nói ngươi bây giờ học hành giỏi giang lắm, làm cho hai người vui sướng không nguôi, liên tục khoe với ta. Mấy ngày nay học hành thế nào, phu tử có nghiêm khắc không?" Biết bao nhiêu là câu hỏi nối tiếp nhau, Cẩu Tử quả thật không biết nên trả lời như thế nào.
Cẩu Tử tám tuổi, lúc Tống gia chuyển đi nó đã nhớ được chuyện. Nó rất có hảo cảm với người Tống gia, đặc biệt là sau khi biết ông bà nội của nó có thể lấy lại công bằng là nhờ cha Tiểu Bảo ra mặt. Nó mới chỉ tám tuổi, không biết nên báo đáp như thế nào, nhưng nó đã ghi tạc lòng tốt của Tống Thiêm Tài, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến nó nhớ mong Tiểu Bảo đến vậy.
Nghe Trần Quế Chi hỏi chuyện, Cẩu Tử nắm tay Tống Tiểu Bảo đi đến trước mặt Trần Quế Chi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-vai-chuyen-nong-ho-lang-lang-minh-nhat/2087075/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.