Ngày hôm sau, vừa bước vào cổng trường, Tiết Tư Đồng và Trình Yến liền chạm mặt với Lộc Miêu Miêu và Chu Thẩm Dật.
Lộc Miêu Miêu nhanh như chớp chạy đến khoác tay Tiết Tư Đồng.
Trình Yến và Chu Thẩm Dật đi phía sau, bốn người vô tình chia thành hai nhóm rõ ràng. Chu Thẩm Dật nhìn qua nhìn lại mấy lần, rồi quay đầu cười toe toét với Trình Yến.
“Không biết còn tưởng tao với mày mới là một đôi đấy.”
Trình Yến đẩy mặt cậu ta ra: “Tao với mày không thù không oán, sáng sớm đừng có làm tao nổi da gà.”
Chu Thẩm Dật bĩu môi, chê Trình Yến chán chết.
Trình Yến hỏi: “Hà An Hằng đâu?”
Chu Thẩm Dật đáp: “Sáng sớm đã chạy vào phòng thí nghiệm nghiên cứu rồi.”
Cả nhóm về đến lớp học, Chu Thẩm Dật lạnh đến mức vừa đi vừa xoa tay.
“Chỗ khác thì giảm nhiệt từ từ, còn Nam Du là đông lạnh cấp tốc luôn ấy, lạnh muốn chết.”
Trình Yến không để ý, chỉ kéo lại áo khoác đồng phục rồi ngồi vào chỗ.
Vừa ngồi xuống, Lộc Miêu Miêu đã đưa đến một tờ đơn, gọi: “Bảo bối Tư Đồng, trường mình sắp tổ chức thi nhảy, cậu muốn tham gia không?”
Cô ấy đặt tờ đơn lên bàn: “Dáng người cậu đẹp, khí chất cũng tốt, luyện thêm chút nữa thì chắc chắn giành quán quân!”
Tiết Tư Đồng không thèm nhìn, trả lại tờ đơn: “Mẹ mình không cho đâu.”
Lộc Miêu Miêu khó hiểu: “Vì sao chứ? Trường tổ chức mấy cuộc thi như thế này là để giúp tụi mình cân bằng học hành với sở thích nghệ thuật mà, một công đôi việc còn gì, sao mẹ cậu lại không đồng ý?”
Tiết Tư Đồng vẫn trả lời như cũ: “Bà ấy nghĩ chuyện học mới là quan trọng nhất, nếu biết mình tham gia chắc chắn sẽ giận dữ.”
“Tiếc thật đấy, cậu học cổ điển bao nhiêu năm rồi mà giờ để uổng phí thế à?” Lộc Miêu Miêu tiếc nuối, “Rõ ràng hôm bữa khi cậu nhìn Châu Thư Khiết nhảy mắt cậu sáng lên mà…”
Tiết Tư Đồng có chút do dự, ánh mắt không nhịn được lại liếc về tờ đơn và tờ rơi quảng bá trên bàn.
Lúc này Trình Yến lên tiếng: “Là cậu nhảy chứ có phải mẹ cậu nhảy đâu.”
Tiết Tư Đồng bĩu môi: “Nếu bà ấy biết, sẽ gi.ết ch.ết mình mất.”
Cô gom cả tờ đơn và tờ rơi trả lại cho Lộc Miêu Miêu: “Vẫn là không tham gia nữa, tránh gây mâu thuẫn trong nhà.”
“Ừm, thôi vậy.” Thấy Tiết Tư Đồng buồn khi nhắc đến chuyện này, Lộc Miêu Miêu cũng không ép, ôm đơn và tờ rơi về chỗ.
Đến giờ ra chơi tiết lớn, khi hai người cùng đi vệ sinh, chỉ còn hai người, Lộc Miêu Miêu mới cẩn thận hỏi: “Cậu sao thế?”
Lộc Miêu Miêu tính tình hoạt bát, từ ngày Tiết Tư Đồng vào Nhất Trung đã gọi cô là “bảo bối”, Tiết Tư Đồng lúc đầu không quen nổi sự nhiệt tình ấy, nhưng sau cũng nhanh chóng trở thành bạn thân với cô.
Lộc Miêu Miêu tuy có vẻ vô tư, nhưng lại tinh ý nhận ra cảm xúc phức tạp của Tiết Tư Đồng. Cô phát hiện mỗi lần đi ngang qua phòng múa, Tiết Tư Đồng đều sẽ dừng lại nhìn. Sau vài lần hỏi, Tiết Tư Đồng cũng kể chuyện mình đã học múa cổ điển hơn mười năm.
Giờ Lộc Miêu Miêu nhắc lại chuyện không tham gia, Tiết Tư Đồng cũng không giấu giếm, thẳng thắn kể lý do.
Lộc Miêu Miêu khoác tay cô, vỗ nhẹ an ủi: “Nhiều phụ huynh là vậy đấy. Rõ ràng bản thân rất bình thường nhưng lại không chấp nhận việc con mình cũng bình thường, nên cứ bắt học, học nữa, học mãi, không cho thở một hơi.”
Tiết Tư Đồng thấy cô như rất đồng cảm, liền hỏi:
“Còn mẹ cậu thì sao?”
“Không có đâu,” Lộc Miêu Miêu nói, “Lúc mình học tiểu học thì mẹ đã bỏ đi theo người đàn ông khác rồi, để lại mình với ba sống với nhau.”
Tiết Tư Đồng vội ngừng chủ đề, nói nhỏ: “Xin lỗi, mình không biết.”
“Không sao đâu, chuyện cũ rồi, lâu lắm rồi, mình không để bụng nữa.”
Lộc Miêu Miêu cười tươi, rồi lại quay về chủ đề ban đầu: “Nhưng cậu chỉ tham gia một cuộc thi thôi mà, có làm gì phạm pháp đâu, nếu không ảnh hưởng đến học tập, mẹ cậu chắc cũng sẽ không phản ứng quá nặng nề chứ?”
Không phản ứng quá nặng nề?
Cô đoán là bà sẽ nuốt sống cô mất.
Tiết Tư Đồng run nhẹ trong lòng, lắc đầu.
Lộc Miêu Miêu nói tiếp: “Mình không hiểu nổi thế giới học bá của các cậu, nhưng mình cảm thấy đã thích thì nên hết mình, cậu vẫn còn yêu múa cổ điển, vậy thì nhảy thêm một lần nữa có sao đâu.”
Tiết Tư Đồng tìm cớ: “Lâu không nhảy, kỹ năng cũng quên gần hết rồi.”
Mắt Lộc Miêu Miêu sáng lên, kéo Tiết Tư Đồng đến phòng múa ở lầu hai: “Hôm nay không ai dùng phòng, cậu nhảy thoải mái, mình sẽ làm khán giả duy nhất của cậu, được không?”
Sợ Tiết Tư Đồng từ chối nữa, Lộc Miêu Miêu còn cố tình làm nũng: “Chỉ một lần thôi mà, mẹ cậu không có mắt thần đâu, không phải sợ.”
Cuối cùng, Tiết Tư Đồng cũng không thể kháng lại lời cầu xin của bạn và tiếng gọi từ sâu trong lòng mình, lấy hết can đảm bắt đầu múa theo nhạc trong phòng.
Dù đã một năm không luyện tập, những bài cô từng giỏi nhất đã trở nên lạ lẫm, nhưng may mắn là cơ thể vẫn nhớ động tác, nửa bài sau, Tiết Tư Đồng dần tìm lại trạng thái, các động tác như nâng tay, chạm đất, giơ cổ tay đều nhẹ nhàng mà chuẩn xác.
Cô không cởi áo khoác đồng phục, tà áo theo chuyển động cơ thể phất phơ, cô nhón chân xoay tròn, tựa như thiên nga kiêu hãnh bay lượn, lại giống như cánh bướm trắng khẽ khàng vỗ cánh.
Một khúc kết thúc, Lộc Miêu Miêu bỏ điện thoại xuống, vỗ tay rào rào: “Đẹp quá đi mất!! Lúc cậu nhảy thật sự rất tự tin, đúng là con gái tự tin là đẹp nhất.”
Cô ấy đưa điện thoại cho Tiết Tư Đồng xem: “Cậu xem nè, mình còn quay lại video cho cậu nữa, đẹp lắm luôn.”
Âm thanh từ loa vừa dứt, nhạc trong video lại nổi lên. Tiết Tư Đồng nhìn hình ảnh mình múa uyển chuyển trong video, đột nhiên lại nhớ đến cảnh Hứa Tần trách mắng cô là “vô tích sự”, khóe môi vừa nhếch lên lại cụp xuống.
Tiết Tư Đồng tắt loa, kéo Lộc Miêu Miêu định rời đi:
“Đi thôi, sắp vào học rồi.”
Hai người vừa xoay người thì ngoài cửa vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt: “Đẹp thật đấy Cá Heo nhỏ, đẹp hơn cả hoa khôi trường nữa,”
Chu Thẩm Dật dẫn đầu bước vào, dừng lại trước mặt Tiết Tư Đồng còn không quên hỏi người bên cạnh: “Trình Yến, mày thấy đúng không?”
“Đừng lấy người khác ra so sánh, coi chừng gây thị phi.”
Giọng Trình Yến thản nhiên, nhưng ai cũng đoán được “cô ấy” trong lời cậu nói là ai, ngay cả Tiết Tư Đồng cũng đoán ra được là Châu Thư Khiết.
Trình Yến quay đầu nhìn Tiết Tư Đồng, cười rạng rỡ: “Nhảy rất đẹp, cậu từng học qua à?”
Lộc Miêu Miêu đắc ý gật đầu: “Đúng vậy, bảo bối Tư Đồng học múa cổ điển từ mẫu giáo rồi đó.”
Rồi cô đột nhiên phản ứng lại, quay sang nhìn Chu Thẩm Dật: “Chờ đã, hồi nãy cậu gọi Tư Đồng là gì? Cá Heo nhỏ?!”
Chu Thẩm Dật chẳng hiểu gì: “Ờ đúng rồi mà.”
Lộc Miêu Miêu nhăn hết cả mặt: “Ai cho cậu gọi thân mật thế? Với lại tại sao lại là Cá Heo nhỏ?”
Hà An Hằng kéo Lộc Miêu Miêu lại, giải thích: “Là bạn của cậu ấy mà không biết cậu ấy siêu thích cá heo hả?”
Lộc Miêu Miêu trợn mắt nhìn cậu ta, cô đâu có mù, sao lại không thấy đồ đạc của Tiết Tư Đồng đều liên quan đến cá heo.
Chu Thẩm Dật vô tội: “Trình Yến còn được gọi Cá Heo nhỏ, sao tớ không được?”
Vừa nói xong, cậu y liền cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Trình Yến và ánh nhìn kinh ngạc của Tiết Tư Đồng, lập tức lanh trí đổi chủ đề: “Vậy sao không tham gia thi? Chắc chắn cậu sẽ áp đảo tất cả!”
Tiết Tư Đồng vẫn lắc đầu: “Không được, mẹ mình không cho.”
Trình Yến bỗng nghiêm túc nhìn cô: “Bọn tớ sẽ giúp cậu đánh lạc hướng, dì ấy sẽ không biết đâu.”
Lộc Miêu Miêu kích động vỗ tay cái bốp: “Đúng rồi đó! Cuộc thi có mời phụ huynh đến xem đâu, làm sao mẹ cậu biết được chứ!”
Chu Thẩm Dật cũng phụ họa: “Đúng đó, hơn nữa cậu đã đứng nhất khối rồi, chỉ cần bảo đảm thành tích không tụt là được, mẹ cậu chắc chắn sẽ không phát hiện ra đâu.”
Tiết Tư Đồng ngẩng đầu nhìn Trình Yến, như thể đang tìm kiếm sự giúp đỡ, trông như một chú thỏ trắng nhỏ bị bắt nạt.
Trình Yến lúc đầu còn đang lắng nghe Lộc Miêu Miêu và Chu Thẩm Dật đồng ca, nhưng ngay khi đối diện với đôi mắt long lanh của Tiết Tư Đồng, anh hơi sững lại, hé môi hỏi không thành tiếng: “Làm gì?”
Tiết Tư Đồng lắc đầu, không nói gì.
Trên đường quay lại lớp, Lộc Miêu Miêu và Chu Thẩm Dật chuyển từ việc nghĩ cách giúp Tiết Tư Đồng thoát khỏi móng vuốt của mẹ cô, sang bàn luận về bi kịch của kiểu giáo dục phụ huynh Trung Quốc. Hai người phía trước nói chuyện hăng say, Tiết Tư Đồng chen vào không được, chỉ lặng lẽ đi theo sau.
Trình Yến: “Cậu muốn tham gia à?”
Tiết Tư Đồng quay sang nhìn anh, từ ánh mắt cô, anh đã đọc được câu trả lời, khẽ cười một cái: “Muốn thì tham gia thôi. Tuổi trẻ ngắn ngủi vậy, những việc muốn làm mà không làm thì sẽ để lại tiếc nuối.”
“Dù sao mấy hôm nay cậu cũng đang ở nhà tớ, tan học cậu có thể ở lại luyện tập, tớ đợi cậu.”
Tiết Tư Đồng mím môi: “Nếu bị phát hiện thì sao?”
Trình Yến quay đầu nhìn cô, ánh mắt họ giao nhau: “Đã có tớ bảo vệ cậu rồi, sợ gì chứ.”
Câu nói ấy rơi vào tai Tiết Tư Đồng, nện thẳng vào trái tim đang yên tĩnh của cô.
Bề ngoài Trình Yến có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng mấy ngày qua Tiết Tư Đồng nhận ra, thật ra anh là một người rất chu đáo và dịu dàng.
Ví dụ như tối qua đưa băng vệ sinh cho cô, sợ cô ngại nên không hề nhắc lại chuyện đó.
Ví dụ như anh hiểu suy nghĩ của cô, chủ động nghĩ cách giúp cô được tham gia cuộc thi.
Ví dụ như biết cô trực nhật vào buổi tối, liền cố ý đợi dưới lầu để đưa cô về.
Nhận ra bước chân của cô gái bên cạnh hơi khựng lại, Trình Yến ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Ý tớ là, có mấy người bọn tớ bảo vệ cậu mà, à thì… Lộc Miêu Miêu không phải nói sẽ đi cùng cậu sao.”
Tiết Tư Đồng nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Cô vừa quay đầu lại thì một bàn tay to đã phủ lên đầu cô, vò rối tóc cô.
“Thôi đừng nghĩ nhiều thế nữa. Binh đến thì tướng chắn, nước tới thì đất ngăn.”
Kẻ khởi xướng làm rối tóc cô xong thì chạy mất, đến lúc Tiết Tư Đồng kịp phản ứng lại thì Trình Yến đã chạy đến bên cạnh Chu Thẩm Dật.
Trình Yến cao hơn Chu Thẩm Dật một chút, dáng người thẳng tắp lọt vào tầm mắt của Tiết Tư Đồng. Áo khoác đồng phục của anh không kéo khóa, gió thổi qua tung bay tà áo. Anh không buồn chỉnh lại mà cứ thế cho tay vào túi, không biết Chu Thâm Dật vừa nói gì mà anh liền nhấc chân đá vào mông cậu ta.
Tiết Tư Đồng không biết Lộc Miêu Miêu quay lại bên cạnh mình từ lúc nào. Khi cô phát hiện thì Miêu Miêu đã thì thầm bên tai: “Chị em à, kiềm chế chút đi.”
Tiết Tư Đồng: “?”
Lộc Miêu Miêu cười trộm: “Ánh mắt cậu nhìn Trình Yến, còn đậm tình hơn cả nam nữ chính trong phim nữa đó.”
Tiết Tư Đồng đỏ mặt, đẩy cô ra, phủ nhận ngay: “Không có đâu.”
“Thật không đó?” Lộc Miêu Miêu không tin, “Hai người vừa nãy nói chuyện gì mà tớ thấy cậu ta còn xoa đầu cậu nữa, động tác đó thật sự quá ngọt luôn á.”
Tiết Tư Đồng kể thật: “Cậu ấy khuyên tớ tham gia cuộc thi.”
Lộc Miêu Miêu lập tức bị kéo sang chuyện khác: “Tớ cũng thấy cậu nên tham gia!”
Phía trước, hai cậu con trai không biết đã nói đến chuyện gì mà Chu Thẩm Dật thì khoác vai Trình Yến, hăng hái chỉ lên trời rồi chỉ xuống đất, miệng liến thoắng nói hết chỗ này đến chỗ khác:
“Đi net chơi? Trung tâm game? Hay chơi bóng rổ? Đá bóng? Bowling? Bóng chuyền?”
Trình Yến dùng khuỷu tay thúc cậu ta một cái: “Mày nhìn mày như quả bóng ấy. Nói mấy chỗ con gái cũng đi được đi.”
“Con gái?” Chu Thẩm Dật nâng cao giọng, “Cậu định dẫn gái đi chơi á?! Ai vậy? Châu Thư Khiết hả?!”
Trình Yến cố tình úp úp mở mở, chỉ cười mà không nói.
Chu Thẩm Dật nóng ruột, hỏi tới mấy lần mà Trình Yến vẫn không trả lời.
Về đến lớp, Chu Thẩm Dật dứt khoát ngồi luôn vào chỗ của Tiết Tư Đồng: “Đúng rồi, tớ tò mò chuyện này lắm.”
“Cậu thấy Cá Heo nhỏ với Hoa khôi cùng tham gia thi nhảy, ai có cơ hội thắng cao hơn?”
Tiết Tư Đồng vừa bước chân trái vào cửa lớp đã nghe thấy câu hỏi của Chu Thẩm Dật dành cho Trình Yến, cô theo phản xạ dừng lại, chăm chú lắng nghe.
Cô không đoán được Trình Yến có quan tâm chuyện này không. Anh lấy sách từ ngăn bàn ra, nghe thấy câu hỏi của Chu Thẩm Dật thì trầm ngâm vài giây, cuối cùng mới nhả ra một câu nhạt nhẽo:
“Không thể so sánh được.“
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.