Sau khi rời khỏi Lục Cảnh Uyển, Sầm Tây vẫn quay lại nơi mà mình luôn thuộc về.
Trong lều, chậu hoa cẩm tú cầu vốn yên lặng đặt trên chiếc bàn dài, giờ đã bị đập vỡ tan tành. Đất và mảnh vỡ vương vãi khắp nơi.
Sầm Tây đau lòng cẩn thận nhặt từng mảnh vỡ lên, tìm lại những cây kim móc và sợi len mà cô đã chuẩn bị trước, dùng chúng để móc một chiếc giỏ đơn giản vừa vặn với kích thước chậu hoa, rồi nhẹ nhàng đặt hoa và đất trở lại trong chậu, cẩn thận dùng giỏ để cố định những mảnh vỡ.
Mọi thứ xong xuôi thì trời cũng đã dần tối.
Sầm Tây dọn dẹp những thứ cần mang đi vào trong ba lô, rồi lấy điện thoại ra. Cô lưỡng lự rất lâu mới quyết định mở khung chat với Chu Thừa Quyết.
Trên màn hình chủ yếu là những tin nhắn từ anh. Trong mấy ngày qua, cô không trả lời tin nhắn nhiều, thậm chí có khi biết anh nhắn tin mà cô cũng không dám mở ra xem.
zcj: 【 Tôi tỉnh rồi, còn em thì sao?】
zcj: 【Cuộc gọi video của đối phương đã bị hủy】
zcj: 【Vẫn còn đang thi à? Rảnh thì gọi video cho tôi nhé.】
zcj: 【Lại buồn ngủ rồi, ngủ thêm chút nữa. Tôi không trả lời được là vì chưa tỉnh ngủ. Nếu em muốn đến thì cứ tới luôn, tôi ở Vọng Giang.】
zcj: 【Chưa về Nam Gia à?】
zcj: 【Thi viết lách gì mà lâu thế? Định xuất bản sách ngay tại trường thi à? 🤣】
zcj: 【Cuộc gọi video của đối phương đã bị hủy.】
zcj: 【Mệt rồi, ngủ chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-vong-tron-cuu-dau-tinh/2900014/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.