147.
Tôi đứng trước gương để thử váy, Mr.Bu ngồi một bên xỏ xiên, “Váy ngắn mà em mặc trông như váy dài”.
Cân nặng có thể khắc phục, nhưng chiều cao thì chịu rồi, anh luôn lấy nó ra để khích bác tôi.
Lần nào cãi nhau anh cũng lôi nó ra để khiêu chiến.
Lúc mua xe, “Em có lái được xe không? Chân có đạp ga được không?”
Lúc đi xem ca nhạc, “Hay em ngồi lên vai anh đi, chứ anh sợ anh thì nhìn thấy mà em không nhìn thấy gì thì phí tiền mua vé lắm.”
Lúc đi đường, “Chân ngắn đi chậm ơi là chậm.”
Nhưng khi đứng trước bố mẹ tôi thì, “Thấp sao? Con lại thấy rất ổn mà, mùa đông giá lạnh, con có thể mở áo khoác ra để cô ấy chui vào lòng mình, mùa hạ con đứng đằng sau giúp cô ấy che chắn tia cực tím trong nắng.”
148.
Tôi đi xem bộ phim điện ảnh Thanh xuân của ai không mơ hồ bởi vì Hứa Ngụy Châu hát ca khúc chủ đề của bộ phim đó.
Tuổi thanh xuân trong tác phẩm này vô cùng gò bó, áp lực nhưng lại thực tế. Nhân vật Cao Tường luôn muốn theo đuổi những điều mình đam mê nên quyết định rời khỏi trường học. Lâm Thiên Kiều khuyên cậu ấy nên quay lại, bạn học của Cao Tường đã nói, “Tương lai của cậu là sống cho người khác nhìn thấy, nhưng chúng tôi không cần điều đó.”
Đột nhiên tôi khóc.
Thật ra tuổi thanh xuân của chúng ta làm gì đến nỗi nổi loạn và bồng bột như thế. Lần nổi loạn hoành tráng nhất của tôi chính là tới Cổ Lãng Tự. Nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mr-bu-khong-phai-idol-cua-toi/2517759/chuong-147-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.