Sau khi say một bữa, ngày hôm sau nhóm lão binh lục tục ngồi lên xe đi đến ga tàu hỏa, chuẩn bị về quê. Hà Tiêu đi cùng Trình Miễn đến nhà ga, tiễn bước vợ chồng son Tống Hiểu Vĩ và Triệu Tuệ Phương, cùng với những lão binh khác trong liên trinh sát.
Ngay từ đầu, anh đã muốn vui vẻ đưa tiễn binh lính của mình, hình như do cố gắng quá nhiều, nên sau khi trải qua nhiều việc, lúc này chỉ có hy vọng duy nhất, có thể thoải mái mà chia tay nhau. Anh ôm lấy từng người một, đưa bọn họ lên tàu, sau đó mang theo nụ cười nhẹ phất tay tạm biệt bọn họ. Không có ai, làm phai nhạt được cảm giác buồn thương khi biệt ly. Hình như anh đã suy nghĩ và hiểu rõ, đi ra ngoài nhìn thế giới này một chút, đối với bọn họ mà nói không chỉ là khởi đầu mới, cũng có thể sẽ là một chuyện tốt.
Sau khi tiễn lão binh rời đi, trong doanh trại lập tức lạnh lẽo, buồn tẻ hơn rất nhiều. Nhưng mà suy cho cùng quân đội vẫn có chu kì riêng của chính nó, vừa mới đưa tiễn một nhóm lão binh, sau đó sẽ là lớp tân binh sắp đến. Năm nay, nhiệm vụ nhận binh và luyện binh cũng không rơi lên trên đầu Trình Miễn, vì vậy tranh thủ nhóm tân binh đầu tiên còn chưa đến, liên trưởng Trình nắm chắc thời gian để hưởng thụ khoảnh khắc thanh nhàn hiếm có này, xin phép nghỉ đi ra ngoài thôi.
Trước khi đi, anh không thông báo cho Hà Tiêu, vốn muốn cho cô sự kinh ngạc, không ngờ sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-dong-dai/915239/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.