Nếu lúc này Dan vẫn còn tỉnh táo, chắc chắn cậu sẽ nhận ra sự khác thường của August: vẻ sợ hãi hiếm hoi thoáng qua trong đôi mắt xanh xám vốn luôn trầm tĩnh, dẫu thấy cảnh đẫm máu anh cũng chẳng run tay.
Anh hít một hơi sâu: “Đừng nói nữa, mọi người sắp đến rồi, cậu sẽ chờ được thôi. Muốn nói gì thì đợi đến bệnh viện, hoặc trở về căn cứ cũng chưa muộn.”
Dan không trả lời.
Ngay khi August nghĩ rằng đã may mắn tránh thoát chủ đề này, anh cảm thấy người trước mặt đang cố gượng dậy. Đôi mắt xanh lục nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt tỉnh táo và bướng bỉnh hơn bao giờ hết.
Gần như không dám nhìn thẳng vào mắt Dan, anh mất tự nhiên lùi về sau.
“Ngài… và hạ sĩ quan Arthur, là người yêu ạ?” Giọng Dan rất nhẹ nhưng kiên định.
August giật mình, anh không ngờ Dan sẽ hỏi như thế. Lúng túng quay mặt đi, anh nói úp mở: “Sao cậu lại hỏi thế?”
Dan không nói, chỉ nhìn anh, nhìn mọi cảm xúc thay đổi trên gương mặt anh.
Sau một hồi im lặng, August mới gượng gạo nói: “Không phải.”
Anh vẫn không nhìn vào mắt Dan.
“Vậy ngài… có yêu cậu ấy không?”
Quai hàm August bạnh ra. Trong khoảnh khắc, dường như anh định nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng.
“Khùng thật, tôi hỏi anh câu này làm gì… cũng chẳng quan trọng…” Dan lẩm bẩm, như thể đã quyết định điều gì, cậu vừa định lên tiếng…
“Đủ rồi!” August khẽ quát.
Nhất thời Dan không kịp phản ứng, cậu tròn mắt nhìn.
“Đừng nói nữa! Quan hệ giữa tôi và Arthur
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-dong-greenland/2500640/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.