Thủy Miên vừa về nhà đã thấy gương mặt lo lắng của Hạ Vĩnh Cường. Gần đây, cô cũng có nghe tin Hạ thị đang xảy ra không ít sự cố. Gương mặt nhỏ nhắn không khỏi hiện lên sự lo lắng. Tại sao mọi chuyện lại trở nên hỗn độn như thế này. Nhìn mắt cha cô đỏ hoe vì thức đêm, lòng Thủy Miên đau nhói. Cô đúng là quá vô dụng, chẳng giúp được gì cho ông.
Mang theo tâm sự nặng nề, cô ngã người trên chiếc giường mềm mại, bật điện thoại gọi cho người mình yêu thương, giọng buồn rầu:
- Lãnh à, anh có thấy em vô dụng lắm không?
Nghe được sự không vui của cô, anh ôn nhu hòi thăm:
- Sao lại nghỉ vậy. Bé con của anh hữu dụng nhất mà.
Ở bên đầu dây, Nam Cung Lãnh vừa nghe điện thoại vừa nhíu mài. Không biết ai lại chọc gì cho người yêu bé nhỏ buồn nữa đây. Tưởng tượng tới vẻ mặt phụng phịu vì tức giận của cô, anh bật cười thành tiếng.
Âm thanh “lạ” vang lên bên đầu dây khiến Thủy Miên càng thêm uất ức:
- Anh thật chẳng có chút thành ý nào.
- Ngoan, đừng giận dỗi, có việc gì kể anh nghe.
Anh đành nhượng bộ dỗ dành cô. Quả nhiên, cô gái không tim không phổi nhanh chóng đem hết căn nguyên mọi chuyện kể ra, bao gồm những rắc rối mà Hạ thị không công bố với bên ngoài. Cuối cùng, như nghĩ đến điều gì, Thủy Miên mang theo hi vọng hỏi Nam Cung Lãnh:
- Nếu như Đông gặp chuyện tương tự, anh sẽ làm sao?
Thật lâu sau, bên đầu dây mới truyền ra giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-dong-se-ve/215424/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.