Mười phút sau, cửa thư phòng truyền tới tiếng gõ cửa.
Kỷ Nhất Thế ngồi trước bàn làm việc, một bên hút thuốc, một bên nghe cấp dưới báo cáo tình hình công ty, anh phiền não nhìn giấy tờ, cho rằng người ngoài cửa là quản gia, liền không hề nghĩ ngợi, trực tiếp kêu cho người đi vào.
Trác Viện trong tay bưng một mâm lớn đồ ăn cùng đồ uống, ở ngoài cửa đợi, lại đợi, cho đến khi trong phòng truyền đến thanh âm của Kỷ Nhất Thế, cô cố lấy dũng khí chuyển động tay cầm cửa. Cửa mở ra, cô hít sâu một hơi mới đi vào.
“Em…. Em mang một ít đồ ăn, đồ uống lên, mọi người nếu đói bụng có thể dùng một chút.”
Vốn cho là quản gia, đột nhiên nghe thấy thanh âm của Trác Viện, Kỷ Nhất Thế chợt ngẩng đầu, lúc này cô đang mặc một bộ đồ ở nhà, tóc mềm mại thả xuống qua vai.
Mấy trưởng phòng thấy tổng giám đốc phu nhân tự mình đưa thức ăn vào, tất cả đều được phụ vụ mà lo sợ,hướng cô nói cảm ơn.
Mà Kỷ Nhất Thế chẳng qua chỉ đem điếu thuốc bên miệng kẹp giữa tay, không nói gì chỉ nhìn cô. Tâm tình của anh rất phức tạp, không hiểu nếu cô biết anh lạnh nhạt cô, tránh cô, tại sao còn muốn tiếp tục bẽ mặt xuất hiện trước mặt anh, đến gần anh?
Bởi vì Kỷ Nhất Thế trầm mặc không nói, không khí trong thư phòng có chút nghiêm trọng, mấy vị trưởng phòng anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không rõ bây giờ là tình huống gì.
Trác Viện sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-em-mot-tram-dem/587179/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.