Huấn luyện quân sự gần kết thúc, một ngày trước khi rời đi là lễ trao giải, Trần Duyên Tri không tham dự, ở trong ký túc xá vừa đọc sách vừa chờ đợi, cho đến khi mọi người trở về nhắc đến chuyện xảy ra trong lễ trao giải.
“Lạc Nghê được đánh giá là học viên huấn luyện quân sự xuất sắc à?”
“Đúng vậy! Lớp mình chỉ có một người thôi đấy!” Lê Vũ Liên hào hứng nói: “Mà lớp bên cạnh toàn là con trai! Chỉ có lớp mình là một cô gái xinh đẹp lên sân khấu, lúc đó bên dưới bỗng vang lên một tràng xôn xao! Toàn là tiếng kinh ngạc phát ra từ lớp bên cạnh!”
Ngoài dự đoán nhưng rất hợp lý, Trần Duyên Tri nhìn về phía Lạc Nghê, giọng điệu chân thành: “Chúc mừng.”
Lạc Nghê vừa sắp xếp vali vừa xua tay, cười nói: “Có lẽ là vì tôi là phó đội trưởng đội ngũ, phó đội trưởng có nhiều cơ hội thể hiện, thực ra tôi thấy lớp mình có nhiều người rất xuất sắc đấy!”
Nếu là người khác nói như vậy, Trần Duyên Tri sẽ nghĩ đối phương chỉ đang giả khiêm tốn, nhưng nếu đối tượng là Lạc Nghê thì không. Cô biết, Lạc Nghê thực sự nghĩ như vậy.
Sáu ngày huấn luyện quân sự trôi qua như bay, các bạn học ngồi trên xe về vẫn còn thảo luận về những khoảnh khắc đáng nhớ và lời từ biệt của huấn luyện viên.
Giáo viên chủ nhiệm Chu Tư Du ngồi ở phía trước xe buýt, đột nhiên đứng dậy, vỗ tay ra hiệu mọi người yên lặng: “Huấn luyện quân sự đến hôm nay là kết thúc rồi, các em chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-khong-tro-lai-quyen-hy/1208117/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.