Hồ Đông Thành tan làm về, chưa kịp thay đồ đã gọi ngay Hồ Mục Viễn đến trước mặt.
“Quỳ xuống.”
Cô bé còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ biết sợ hãi nhìn chiếc móc áo trên tay cha, tim đánh thịch một cái, rồi ngoan ngoãn quỳ xuống bên chân ông.
“Vén quần lên.”
Cô làm theo.
“Con có đi với Lưu Tử Quân ra bờ ao không?”
Giọng cha không cao, nhưng lọt vào tai cô lại nặng tựa đá tảng.
Hồ Mục Viễn lí nhí đáp: “Con… con không có bơi.”
“Chát!”
Một vệt đỏ in hằn trên đôi chân nhỏ.
“Cha hỏi con có đi không?”
Cô mím chặt môi, không dám đáp.
“Câm rồi hả?”
“Chát! Chát! Chát!”
“Không nói chuyện thì tao đánh cho nặng hơn!”
Nước mắt cô rưng rưng, giọng lạc đi vì sợ: “Con có đi… nhưng con—”
“Không được khóc!” Hồ Đông Thành gằn giọng. “Hồ Mục Viễn, bây giờ mày giỏi rồi, còn dám theo người ta ra ao bơi à? Lỡ chết đuối ngoài đó, mày nghĩ ai sẽ đi nhặt xác cho mày?”
Vừa mắng, ông vừa quất xuống từng roi.
Cô bé vừa khóc vừa cầu xin: “Con không có bơi… Con thật sự không có bơi… Con chỉ đứng bên cạnh chơi thôi…”
“Còn cãi à? Ai cho mày đi? Ở nhà không yên thân hay sao mà còn ra ngoài rong chơi?”
Bên cạnh, Trương Thiến vỗ tay hưởng ứng: “Đánh hay lắm! Không ra thể thống gì! Ai đời còn dám lén đi nghịch nước! Con có biết mỗi năm có bao nhiêu đứa trẻ chết đuối không? Chỉ có ăn đòn mới nhớ đời!”
Sáng hôm sau, vẫn chưa yên tâm, Trương Thiến dứt khoát dắt cô theo đến nhà máy.
Trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-troi-xa-nhat-chi-tay-phi-nhan/2782911/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.