Ngữ điệu Hắc Lục thực trầm tĩnh, nhưng không biết vì sao, mặt Diệp Xuyên lại nóng lên.
“Thực xin lỗi, Hắc ca.”
Hắc Lục bình tĩnh khiến Diệp Xuyên cảm thấy có chút ngượng ngùng, “Tôi nói vậy có phải là quá đáng hay không?”
Hắc Lục yên lặng nhìn cậu, đáy mắt chậm rãi hiện lên nét cười, “Không sao.
Tôi cảm thấy cậu như vậy rất tốt.
Chuyện gì cũng đều hỏi thẳng cả.”
Diệp Xuyên sửng sốt một chút, bán tín bán nghi hỏi: “Thật sao?”
Hắc Lục nhẹ nhàng gật đầu, “Thật mà.”
Diệp Xuyên thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng bất giác thả lỏng, “Tôi biết mình nói như vậy chẳng phải dễ nghe.
Có điều.
.”
Hắc Lục nhịn nửa ngày, rốt cuộc tìm được một cơ hội thích hợp vươn tay xoa nhẹ bờ môi cậu.
Môi Diệp Xuyên bình thường đã rất đẹp, lúc mỉm cười đường nét đôi môi cong lên thành một vòng cung thập phần duyên dáng, ngây ngô lại gợi cảm.
Ngón tay đặt trên hai cánh môi, xúc cảm co dãn rõ ràng trên đầu ngón tay, giống như một trái sơ ri vừa chín tới, tươi mát mà căng mọng.
Hắc Lục kềm lòng không được nhẹ nhàng ấn một cái, mãi đến khi chạm vào ánh mắt có chút kinh ngạc của Diệp Xuyên, mới tỉnh rụi thu tay lại.
“Giáp mặt nói vẫn hơn chứ, ở sau lưng ngược lại trong lòng toàn những ý nghĩ hỗn tạp linh tinh.”
Hắc Lục không tự chủ được chà xát ngón trỏ, xúc cảm mượt mà tinh tế vẫn đang cố chấp đọng lại trên đầu ngón tay, chân thật đến dọa người.
“Phật gia nói phải tu mười năm mới có thể chung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-he-cua-diep-xuyen/1926892/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.