Trong giấc ngủ mơ màng, Diệp Xuyên cảm thấy thân thể lúc nóng lúc lạnh, cậu nghĩ có thể mình đang phát sốt.
Trong lòng Diệp Xuyên không khỏi chán nản thật nhiều, thế này thật đúng là họa vô đơn chí.
Hồi nào giờ không sinh bệnh, lựa ngay lúc này có đáng chết không chứ? Thân thể cậu luôn rất khỏe, tuy rằng chưa có nghiệm chứng loại chuyện ngủ qua đêm trong mùa đông trên nền tầng hầm lạnh lẽo này, nhưng cậu biết nền tảng sức khỏe của mình không tồi, lại vẫn duy trì tốt thói quen sinh hoạt và tập luyện thể thao, quanh năm suốt tháng hầu như không hề bị cảm mạo.
Ai, Diệp Xuyên thở dài.
Quả nhiên là họa vô đơn chí.
Hai tay còn bị trói, chỉ có khi nào đi vệ sinh mới được cởi ra khoảng vài phút.
Một thời gian dài máu tuần hoàn không được, cánh tay và chân đều tê rần.
Lúc Diệp Xuyên đi vệ sinh mới phát hiện, cách cẳng chân khoảng nửa thước có một vết toạc, quần bị rách, trên miệng vết thương còn dính máu.
Cũng không biết là bị cái gì móc vào, đầu óc Diệp Xuyên choáng váng nghĩ, có lẽ do bị nhiễm trùng nên phát sốt đi? Trói con tin rồi không cho ăn uống đầy đủ, làm suy sụp tinh thần thì sẽ dễ quản thúc hơn.
Diệp Xuyên vừa tỉnh thì thân thể phát sốt, lại bị bỏ đói đến choáng đầu hoa mắt, nửa tỉnh nửa mê, nước lạnh cũng không có một ngụm mà uống, môi khô nứt nẻ cả ra.
Ngược lại người trông coi cậu, lão Ngưu, vẫn ung dung tự tại nằm trên sô pha xem TV, Diệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-he-cua-diep-xuyen/334424/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.