🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 15: Trông coi najia của anh cho tốt đi!

Người Dimata cũng biết ủ rượu, nhưng đều ủ từ trái cây dại hái trong mùa ấm chưa qua chế biến, ngày thường họ không nỡ uống, đều để dành cho thời điểm lạnh nhất trong mùa tuyết rơi. Rượu của Eden được bán rất đắt ở Yahan, số vật tư hàng năm mà người Eden hỗ trợ người Dimata dù cũng có rượu, nhưng số lượng không lớn, dù sao rượu cũng không phải thứ cần thiết.

Tesir đã uống hết rượu mà Mục Trọng Hạ rót cho hắn, thấy vẫn còn hơn nửa chai nên hắn bảo Mục Trọng Hạ cất đi, để đến mùa tuyết rơi lại uống. Thấy Tesir tiết kiệm như vậy, Mục Trọng Hạ thề, sau này cậu sẽ để Tesir uống bao nhiêu tùy thích.

Sau một bữa tối thịnh soạn khác, Abiwo và Amunda dọn dẹp và rửa bát đĩa. Abiwo và Amunda rất cẩn thận khi lau chùi những chiếc bát và đĩa bằng tinh thạch bên ngoài lều. Người khác nhìn thấy họ sử dụng những bộ đồ ăn tốt như vậy thì càng hâm mộ. Sau khi dọn dẹp xong, Abiwo dắt Amunda rời đi. Mục Trọng Hạ bảo Tesir lấy bồn tắm ra tắm.

“Muzai, mi cũng đi tắm đi, lại đây.”

“Ô—— “

“Mi chạy suốt ngày bên ngoài rồi, không còn đẹp trai nữa đâu.”

“…”

Sau khi mang thùng thuật pháp ra ngoài, dưới ánh mắt không dám tin của mọi người, Mục Trọng Hạ lau người cho Muzai. Đương nhiên thùng không đủ lớn, Mục Trọng Hạ chỉ nhúng khăn vào nước để lau người cho Muzai. Muzai không sợ lạnh và sẽ không bị cảm lạnh.

“Đó là thùng thuật pháp sao? Najia của Tesir quá lãng phí. Sao có thể dùng thùng thuật pháp để tắm cho Muzai vậy chứ?”

“Đó là của hồi môn của người ta, người ta có thể sử dụng tùy thích.”

“Thật lãng phí. Tesir sướng thật, najia của hắn giàu có như vậy.” Sau đó còn khẽ nói: “Nghe nói najia của Tesir còn mang theo hai chiếc rương thuật pháp.”

“Thật sao?! Tesir đã làm thế nào mà lại khiến người ta sẵn sàng mang nhiều của hồi môn như vậy theo hắn đến Yahan thế? Chẳng lẽ người Eden bây giờ đã chịu chấp nhận người Dimata chúng ta sao?”

Mục Trọng Hạ không hề giấu diếm chuyện của hồi môn của mình có rương thuật pháp, dù sao khi cậu bảo Tesir mang lều và bồn tắm ra cũng có rất nhiều người nhìn thấy rồi. Nhưng mọi người chỉ nghĩ cậu mang theo hai cái, cũng không biết rương thuật pháp của cậu lớn đến mức nào, càng không biết mười trong số mười ba rương của cậu là rương thuật pháp rồi, và hai trong số đó là rương thuật pháp ướp lạnh.

Bên ngoài đang bàn tán xôn xao, Mục Trọng Hạ lại chỉ tập trung lau người cho Muzai. Vừa lau lại vừa hỏi: “Có lạnh không?”

Muzai ngẩng đầu lên, muốn cào cào.

Có vẻ là không lạnh.

Muzai đã dùng hết thùng nước, Mục Trọng Hạ cầm khăn lớn lau cho nó, sau đó để nó vào trong lều, đi đến lò sưởi sấy lông. Ở đó, Tesir đã đổ đầy nước vào bồn tắm.

“Trọng Hạ.”

Mục Trọng Hạ ngẩng đầu lên, mỗi khi Tesir gọi tên cậu, cậu đều sẽ rung động. Thấy người kia tr*n tr**ng ngồi trên ghế, Mục Trọng Hạ bật cười, cái anh chàng này.

“Ngoan ngoãn sấy đi. Lông chưa khô thì không được ra ngoài.” Sau khi sờ đầu mèo lớn, Mục Trọng Hạ đi gội đầu cho Tesir. Ai mà ngờ, có najia người Eden xong, Tesir không những sạch sẽ mà còn lười biếng đi. Mà lúc này, Tesir mới chú ý đến chiếc vòng tay trên cổ tay trái của Mục Trọng Hạ. Chiếc vòng tay này cũng chẳng xa lạ gì với hắn, hắn đã từng nhìn thấy nó trên cổ tay của mỗ mụ trước đây. Tesir nắm cổ tay trái của Mục Trọng Hạ, Mục Trọng Hạ nhìn xuống rồi giải thích nguồn gốc của chiếc vòng tay này.

Tesir không nói lời cảm ơn, nhưng hắn sẽ ghi nhớ là najia của mình đeo vòng tay rất đẹp, và hắn sẽ làm thêm rất nhiều chiếc vòng tay đẹp cho najia của mình.

Tesir tắm xong, Mục Trọng Hạ cũng tắm một cái. Trong lúc Mục Trọng Hạ đang tắm, Tesir đi ra ngoài, Muzai sấy lông xong cũng đi đến chỗ Abiwo. Với giá mười viên đá thuật pháp màu trắng, Tesir đã nhờ một chiến binh của Hùng Ưng Vệ giúp hắn xử lý con mồi mà hắn mang về hôm nay, còn theo lời dặn của Mục Trọng Hạ mà để lại tất cả nội tạng, ruột già ruột non và mỡ.  Hắn tắm rồi, làm sẽ lại bị bẩn, Trọng Hạ thích hắn sạch sẽ hơn. Người kia sẵn sàng đồng ý.

Lúc Mục Trọng Hạ tắm xong, đối phương đã đưa con mồi đã chế biến tới, nội tạng và mỡ được đóng gói riêng. Sau khi biết Tesir đã làm gì, Mục Trọng Hạ nói: “Lấy hết rau củ quả trong rương lạnh ra, cho gà rừng và nội tạng linh dương vào trước nhé. À, kia là cái gì?”

Mục Trọng Hạ hỏi về con vật lớn nhất đã bị chặt ra, đó cũng là con mồi trông giống linh dương được Tesir mang về.

Tesir: “Là bò sừng dài. Vào mùa tuyết rơi, lông bò sừng dài chuyển sang màu trắng và ẩn sâu trong rừng nên rất khó bắt. Thịt bò sừng dài rất mềm.”

Mục Trọng Hạ nghe vậy, lập tức nói: “Thế cho thịt bò sừng dài vào rương lạnh đi. Thịt mềm như vậy mà ướp sẽ phí lắm.”

“Ướp?”

Mục Trọng Hạ: “Không phải ngày mai bảo Abiwo xử lý sao? Không phải anh muốn ướp sao? Vậy xử lý thế nào?”

Tesir: “Phơi khô.”

Mục Trọng Hạ: “Chỉ phơi khô thôi? Không có muối à?”

Tesir: “Sẽ dùng một chút.”

Nghĩ đến chuyện người Dimata vẫn trao đổi một lượng lớn muối với người Eden, có vẻ như phần lớn số muối đó được dùng để bảo quản thịt. Cậu nói: “Đừng sấy khô, cứ cho vào rương lạnh. Trước tiên cứ nhét đầy rương lạnh đã. Qua mùa đông em sẽ xử lý, Abiwo sẽ giúp em.” Nói xong, Mục Trọng Hạ ngáp dài.

Tesir: “Ngủ đi.”

“Được, đánh răng đã.”

Tesir lấy hết rau quả trong rương lạnh ra đặt cạnh cửa, sau đó cho thịt vào. Mục Trọng Hạ đánh răng xong và đưa bàn chải đánh răng của Tesir cho hắn. Tesir vừa tỉ mỉ đánh răng vừa nhìn chăm chú người đang dẩu mông ra trải giường. Sau khi nhổ nước súc miệng và lau miệng, Tesir bước tới, ánh mắt xanh băng tràn đầy nguy hiểm.

“A!”

Thân thể đột nhiên bị ôm chầm lấy từ phía sau, Mục Trọng Hạ còn chưa kịp phản ứng, hơi thở nóng hổi đã phả vào cổ cậu, một tay luồn từ gấu áo ngủ đưa vào thân trên, tay còn lại nhanh chóng cởi cả quần ngủ lẫn q**n l*t của cậu xuống.

“Tesir…” Mục Trọng Hạ khó khăn nói: “Anh, không mệt sao?”

Tesir không trả lời, hắn dùng hành động thiết thực nói cho Mục Trọng Hạ biết hắn có mệt hay không.

“Ưm ưm…”

Cổ Mục Trọng Hạ ngẩng cao. Tối nay, người trên người cậu cứ như đã uống thuốc k*ch th*ch, chưa dạo đầu bao lâu đã bôi dầu bôi trơn rồi sốt ruột lao vào. Mục Trọng Hạ quay lưng lại với Tesir và cố gắng thả lỏng, răng của Tesir cắn vào vai cậu, khiến cậu đau đớn, cũng khiến cậu càng hưng phấn hơn.

Tesir ra sức đâm mạnh vào trong, môi hôn khắp nơi, còn thỉnh thoảng cắn vào má và cổ Mục Trọng Hạ. Đây là thú cái của hắn, có thể khơi dậy d*c v*ng của hắn mọi lúc mọi nơi. Ngày hôm nay ra ngoài, Tesir cứ vô thức nghĩ đến najia của mình. Nghĩ đến hôm nay cậu làm gì, ăn gì, có ai làm phiền cậu không, Gu’an và Abiwo có thể chăm sóc tốt cho cậu hay không… rất nhiều. Lúc này, chỉ khi ghì chặt najia dưới thân rồi tiến vào thật sâu trong cơ thể cậu, lòng hắn mới hoàn toàn bình tĩnh lại.

Hoàn toàn đi vào trong, Tesir đứng yên một lúc rồi từ từ rút ra rồi đẩy mạnh vào. Tiếng hét cuồng nhiệt của Mục Trọng Hạ vang vọng khắp lều. Tiếng da thịt va vào nhau vang lên trong, Tesir đột nhiên rút ra lần nữa, lật cơ thể mềm nhũn của cậu lại, sau đó gập đôi chân xinh đẹp của cậu thành hình chữ M rồi đâm sâu vào. Hắn muốn nhìn khuôn mặt của najia khi cậu đ*ng t*nh.

Mục Trọng Hạ chỉ có thể hét lên, cơ thể và linh hồn cậu như đã hoàn toàn bị Tesir điều khiển. Bên ngoài lều, một người đang càng lúc càng đến gần, cô ta đã có thể nghe thấy một loại âm thanh nào đó phát ra từ trong lều mà chỉ khi làm chuyện đó mới có thể nghe được. Cô ta đau lòng rơi nước mắt. Rồi không cam lòng, cô ta cắn môi chạy tới bên ngoài lều, những âm thanh ngày càng rõ ràng từ bên trong truyền đến k*ch th*ch cả đôi tai lẫn tinh thần cô ta.

“Tesir!”

Nijiang vừa khóc vừa hét lên. Có người ở lều gần đó nghe thấy tiếng hét và bước ra.

Nhưng tiếng hét này khiến Mục Trọng Hạ đang đắm chìm trong sắc dục sợ hãi đến mức suýt thì héo. Dừng một chút, Tesir lại càng đ* najia của mình mạnh hơn, còn lạnh lùng quát: “Cút!”

Nijiang ở ngoài lều không tin vào những gì cô ta nghe thấy, nhưng những âm thanh l*m t*nh ngày càng mãnh liệt từ bên trong truyền ra cứ như thể tát vào mặt cô ta.

“Nijiang! Tesir và najia của hắn đang thân thiết. Cô thật ghê tởm!” Có một số phụ nữ không thể nhìn nổi nữa.

Nijiang muốn quay lại với Tesir, không sao cả; nhưng rõ ràng là bây giờ Tesir đang làm chuyện đó với najia của mình, mà Nijiang thì cứ đứng ngoài cửa nghe, thật kinh tởm. Không người phụ nữ nào muốn người đàn ông của mình thân mật với mình mà lại có người cứ đứng bên ngoài nghe lén, mà đó lại là kẻ trước đây người đàn ông của mình từng thích.

Tiếng hét của Nijiang cũng khiến Abiwo giật mình. Cậu bé cầm lấy áo khoác định đứng dậy, nhưng Muzai đã ra khỏi lều trước cậu bé một bước. Nijiang mặc kệ những lời mắng mỏ của người khác, cứ đứng ngoài lều khóc lóc như thể bị ngược đãi: “Tesir… Tesir…”

“Gào– !”

Một tiếng hổ gầm vang lên, thân hình to lớn của Muzai lao về phía Nijiang. Cô ta hét lên kinh hãi và bị Muzai húc văng ra đất. Muzai há to miệng, cảnh cáo cô ta lập tức cút ngay.

“Muzai!”

Abiwo bước ra. Muzai lùi lại và buông Nijiang ra, nhưng vẫn gầm gừ đe doạ cô ta. Trong lều, Mục Trọng Hạ không còn r*n r* nữa. Tesir qua loa xuất tinh vào cơ thể najia, sau đó lạnh lùng đứng dậy, túm chiếc quần đùi mặc vào, chân và thân trên tr*n tr** bước ra khỏi lều. Mục Trọng Hạ cảm thấy rất khó chịu, lúc hưng phấn nhất lại cứ liên tục bị gián đoạn. Tesir đã ra rồi, nhưng cậu thì chưa, khó chịu đến mức bụng dưới đau nhức.

Tesir vừa đi ra, xung quanh liền trở nên yên tĩnh. Nijiang ngồi trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông gần như tr*n tr**, trên người còn lấm tấm mồ hôi kia. Rõ ràng là đối phương vừa làm xong.

Tesir bước đến gần Nijiang, cúi xuống nắm cánh tay rồi kéo cô ta lên. Sau đó, trước ánh mắt ngạc nhiên và không đồng tình của Abiwo, hắn sầm mặt lôi cô ta đi.

“Tesir… Tesir… Em sai rồi, trước đây em đã sai rồi… Xin hãy tha thứ cho em… Cậu ta đến từ Eden… sẽ không thể chịu đựng được cuộc sống ở đây đâu. Cậu ta sẽ rời đi, sẽ bỏ anh lại… Em sẽ không, em sẽ không rời xa anh, em sẽ không bao giờ nữa…”

Tesir quay đầu lại, ánh mắt khiến Nijiang sợ hãi đến không nói được lời nào. Tesir chưa bao giờ ghét người phụ nữ này đến thế. Hắn không hề dịu dàng, tóm lấy Nijiang như đang tóm lấy mảnh vải vụn và sải bước về phía lều của cô ta. Mọi người xung quanh nghe thấy tiếng động đều ra khỏi lều và nhìn thấy Tesir gần như khỏa thân đang ôm tiến về phía lều của Nijiang. Nijiang lảo đảo, hoàn toàn không theo kịp tốc độ của Tesir.

“Tesir, anh đang làm gì vậy?” Một người đàn ông hỏi.

“Cút!”

Rõ ràng, tâm trạng Tesir đang rất tệ. Động tĩnh này cũng kinh động đến lều của thủ lĩnh. Mushka mặc áo khoác lông bước ra khỏi lều, Zhela cũng đi theo ông. Khi cả hai nhìn thấy trạng thái của Tesir và Nijiang, sắc mặt Mushka lập tức tối sầm lại, còn Zhela thì đỏ bừng vì tức giận.

“Tesir!” Mushka hét lên.

Tesir dường như không nghe thấy thủ lĩnh gọi mình. Hắn đang chìm trong lửa giận, cứ kéo lê Nijiang đi qua lều của thủ lĩnh và đi thẳng đến lều của Nijiang và Terra. Zhela đuổi theo hắn.

Gu’an và Baire cũng đi ra, nhìn thấy cảnh tượng này, Gu’an lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Cô tức giận chạy tới: “Nijiang! Sao đêm khuya thế mà cô còn chạy đến chỗ anh trai tôi! Cô! Cô thật ghê tởm!”

Nijiang khóc lóc: “Teseer, em sai rồi… em sai rồi… em yêu anh… em không yêu Terra… em yêu anh…”

Lời tỏ tình của Nijiang không hề gây ra bất kỳ gợn sóng nào trong lòng Tesir, nhưng hầu hết đàn ông nghe được lời nói của cô ta đều lắc đầu trong lòng, nhiều phụ nữ cũng coi thường cô ta. Đã muộn thế này, Tesir lại không mặc quần áo, chỉ nhìn thôi cũng biết khi Nijiang đi qua đó thì Tesir đang làm gì. Đặc biệt là dưới ánh lửa, những vết xước trên lưng Tesir hiện rõ đến nỗi bất cứ ai có đàn ông đều sẽ hiểu đó là gì. Mà hiển nhiên, không thể nào là do Nijiang lưu lại được.

Tesir kéo Nijiang về lều của cô ta, mở cửa và ném Nijiang vào, không quan tâm người bên trong đã ngủ hay chưa: “Trông coi najia của anh cho tốt đi! Nếu anh không thể kiểm soát được cô ta, vậy thì hãy để đại phù thuỷ tách hai người ra! Đừng để tôi thấy cô ta nữa!”

Không đợi những người bên trong phản ứng, Tesir lạnh lùng quay người rời đi mà không hề nhìn Nijiang. Ngay cả khi nhìn thấy Zhela, bước chân của hắn vẫn không dừng lại. Gu’an khóc lóc chạy tới thì Tesir nắm lấy cánh tay cô. Gu’an khóc nói: “A huynh! Hãy đuổi cô ta ra ngoài! Đuổi cô ta khỏi bộ lạc thứ ba của chúng ta đi! Em ghét cô ta!”

Gu’an không quan tâm tới việc a mỗ của Nijiang cũng có mặt trong đám đông. A phụ của Nijiang đã qua đời vì bạo bệnh, cô ta là con một trong gia đình. Sau khi a phụ cô ta chết, a mỗ của cô ta đã trở thành najia của người khác. Gu’an hiểu tại sao trước đây Nijiang lại chọn Terra, rồi lại quấn lấy anh trai mình sau khi Terra tàn tật. Nhưng hiểu không có nghĩa là cô thích, càng đừng nói là ủng hộ, đặc biệt là bây giờ a huynh đã có najia mới, cô càng chán ghét cách cư xử của Nijiang.

Tesir không đáp lại lời của em gái mà đưa em gái đến gần lều của mỗ mụ, sau đó sải bước về phía lều của mình. Mushka vẫn đứng đó, nhìn đứa con trai ưu tú nhất của mình tức giận trở về lều, thậm chí còn không thèm nhìn a phụ mình. Mushka hiểu, con trai mình đã có tình cảm thực sự với najia người Eden kia.

Khi Tesir quay lại, Abiwo và Muzai đã về rồi. Hắn mở cửa đi vào, thấy Mục Trọng Hạ đã chui vào chăn, trước cửa còn có một chậu nước.

“Rửa chân đi đã rồi hãy vào.”

Tesir im lặng ngồi xuống rửa chân. Lau chân xong, hắn tìm dép xỏ vào rồi mở cửa đổ nước ra ngoài lều. Sau khi cất chậu, đóng cửa và tắt máy sưởi, hắn âm trầm bước đến bên đệm rồi ngồi xuống. Lúc nhấc chăn lên, vẻ cau có trên mặt lại biến thành một cảm xúc khác. Mục Trọng Hạ đang tr*n tr**ng trong chăn.

“Vừa rồi còn chưa tận hứng, thậm chí em còn chưa xuất ra, khó chịu quá.” Tesir đang định c** q**n đùi ra thì bị một bàn tay mềm mại ngăn lại: “Ngày mai anh phải ra ngoài, em cũng mệt rồi. Hôm nay cho anh nợ đó, tối mai bù cho em nhé.”

“Ta không mệt.”

Tránh khỏi tay Mục Trọng Hạ, Tesir bật lại máy sưởi rồi c** q**n đùi. Mục Trọng Hạ không tận hứng, hắn lại càng không. Thấy hắn như vậy, Mục Trọng Hạ dang chân ra, Tesir lao vào cậu như sói.

Mục Trọng Hạ vòng chân qua eo Tesir, cắn vào tai hắn: “Anh cứ vào luôn đi.”

Tesir nâng d**ng v*t vốn đã cứng ngắc của mình rồi lao vào.

Âm thanh tình cảm mãnh liệt trong lều lại vang lên. Mục Trọng Hạ rất hài lòng vì biểu hiện của Tesir, cho nên cũng muốn thưởng cho người đàn ông dục cầu bất mãn này. Tất nhiên, cậu cũng thế.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.