🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 135: Thư

Tesir rời đi, Terra tiếp tục ở lại xử lý các công việc tiếp theo, vốn anh cũng cần ở lại Venice cho đến khi mùa tuyết Yahan đến. Trong khi Terra bận rộn với công việc, Taqilan lại một lần nữa tìm đến đại sư Mengri. Mục Trọng Hạ đã tặng cho đại sư Mengri một chiếc bộ đàm, chuyện này không thể qua mắt được sự điều tra của Eden, vì vậy Tesir cũng không keo kiệt, theo yêu cầu của Eden, cũng cho họ bộ đàm. Hai vị Đại Tư vẫn chưa rời đi, đại sư Mengri cũng không đi. Taqilan sẽ trở về Likuo trước, đợi Terra xử lý công việc xong thì sẽ trở lại gặp cô.

Taqilan một mình đến, đại sư Mengri cũng không nghĩ nhiều, dù sao hai người họ, một người là đại sư cơ khí, một người là đại sư thuật pháp, thường xuyên có liên lạc. Nhưng ông không ngờ câu đầu tiên Taqilan nói khi ngồi xuống lại là: “Đại sư Mengri, ngài có biết thợ cơ khí Zidsha của gia tộc Amai ở Eden không?”

Đại sư Mengri ngạc nhiên. Từ khi Taqilan trở về sau khi du học ở Eden thì đã bài xích mọi chuyện liên quan đến Eden, đặc biệt là thợ cơ khí và pháp sư. Trừ khi cần thiết, sẽ không ai chủ động nhắc đến chuyện gì của Eden trước mặt cô. Việc Taqilan quan tâm đến pháp sư của Eden còn có thể hiểu được, nhưng cô lại hỏi về thợ cơ khí của Eden, làm sao đại sư Mengri không ngạc nhiên chứ.

Ông gật đầu: “Tất nhiên rồi. Gia tộc Amai của Eden là gia tộc cơ khí nổi tiếng. Zidsha là chủ tịch của hiệp hội cơ khí Eden. Thư ký Tondo và chủ tịch Zidsha còn là bạn bè lâu năm.”

Lần này thì Taqilan ngạc nhiên: “Chủ tịch hiệp hội cơ khí? Gã đã đạt đến cấp miện rồi ư?!”

Đại sư Mengri: “Cô biết anh ta à?”

Taqilan: “Tôi đã gặp vài lần khi ở Eden.”

Đại sư Mengri: “Chủ tịch Zidsha đã thành công thăng lên cấp miện cách đây năm năm, ba năm trước đã đảm nhận chức vụ chủ tịch hiệp hội cơ khí Eden.”

Taqilan nghĩ một hồi, rồi lại hỏi: “Đại sư, ngài biết bao nhiêu về viện trưởng Nanonbar?”

Đại sư Mengri: “Hôm nay cô quan tâm đến thợ cơ khí của Eden như vậy, là vì Hani Samer sao?”

Giống như Taqilan, mặc dù đã biết thân phận thật sự của Mục Trọng Hạ, nhưng đại sư Mengri vẫn quen miệng gọi “Hani Samer”. Lần này Tesir đến, thân phận của Mục Trọng Hạ đương nhiên cũng không thể che giấu được. Chỉ có điều đại sư Mengri không biết Mục Trọng Hạ đã nhuộm tóc trong thời gian ở Venice. Dù sao thì việc nhuộm tóc ở thế giới này không phải là mốt, cũng không ai nghĩ đến việc nhuộm tóc mình cả.

Taqilan: “Tôi chỉ không hiểu. Nếu trong thời gian ở học viện, Hani Samer thực sự xuất sắc như vậy, vậy thì tại sao sau khi cậu ấy mất tích, với tư cách là thầy của cậu ấy, viện trưởng Nanonbar  lại không tìm kiếm? Bỏ qua tình cảm giữa Hani Samer và Tesir, thái độ của học viện Eden đối với sinh viên cơ khí xuất sắc như Hani Samer khiến tôi không thể hiểu nổi.”

Đại sư Mengri không lập tức đáp lại, có vẻ như ông đang suy tư chuyện gì đó, Taqilan cũng không hỏi thêm. Qua một lúc lâu, đại sư Mengri mới nhẹ nhàng nói: “Một sinh viên xuất sắc không nhất định sẽ trở thành một thợ cơ khí xuất sắc. Viện trưởng Nanonbar không chỉ có một mình Hani Samer là học sinh, ông ta còn phải gánh vác trọng trách đào tạo sinh viên cơ khí của học viện Athens, gánh vác trọng trách đào tạo thợ cơ khí của Eden. Tôi nghĩ, chắc hẳn ông ta cũng đã quan tâm, chỉ là sức lực có hạn.”

Taqilan nở nụ cười châm biếm đặc trưng của mình, vừa vuốt một lọn tóc rơi xuống tai, vừa nói: “Tôi hiểu rồi.” Cô đứng dậy, “Gần đây đại sư Mengri cũng vất vả, tôi sẽ không làm phiền ngài nữa.”

Mengri: “Hani Samer ở Yahan có thể vất vả một chút, nhưng chắc chắn sẽ vui vẻ hơn ở Eden.”

Nụ cười trên mặt Taqilan lập tức ấm áp hơn nhiều: “Có người yêu thương, đương nhiên là vui hơn rồi.”

Taqilan rời đi, nhưng Mengri lại hơi nhíu mày. Tại sao Taqilan lại đặc biệt hỏi về Zidsha?

Khi trở về lều, Taqilan lại có vẻ nghiêm túc. Cô đi đi lại lại trong lều, một ý nghĩ trong đầu dần dần rõ ràng hơn. Nhưng chính vì nó ngày càng rõ ràng, cô lại càng không nỡ, càng cảm thấy thương xót cho một người. Sau một lúc lâu, cô ngồi xuống bên bàn, lấy giấy bút ra.

Viết nhanh một bức thư, Taqilan bảo người đi tìm Terra. Chẳng bao lâu sau, bên ngoài lều có tiếng vó ngựa đến gần, rất nhanh, Terra đã vào. Taqilan không nói nhiều, chỉ đưa cho anh một bức thư: “Anh yêu, hãy đưa bức thư này cho Tesir, để hắn chuyển cho Hani Samer, rất quan trọng.”

Terra nhận thư và nhét vào trong áo, rồi giữ chặt gáy của Taqilan và cuồng nhiệt hôn lên môi cô, sau đó quay người đi nhanh. Taqilan l**m môi ẩm ướt, trên mặt là vẻ hạnh phúc ngọt ngào khi được yêu thương.

Bốn ngày sau khi Tesir dẫn người ngựa trở về ngoài tường thành Ailin, tận mắt chứng kiến những lính đánh thuê còn sống sót mà hắn đã ném về đều bị xử tử hình, nhìn ba thương nhân Eden trực tiếp gây ra cuộc chiến này bị treo cổ trên giá, quân đội Yahan liền bắt đầu rút lui, chỉ để lại 3000 người chờ bồi thường từ phía Eden. Dù sao Sakosa và Dan Ega đều đã bị Tesir giết, ba thương nhân đã khơi mào cuộc chiến bộ lạc Yahan, Tesir nhất quyết sẽ không để họ sống sót.

Đối với Eden, việc treo cổ ba thương nhân, g**t ch*t những lính đánh thuê không kiểm soát được cũng không phải là chuyện mất mặt, mà ngược lại còn có tác dụng răn đe. Còn về thiệt hại kinh tế trực tiếp lần này của vương quốc Eden, chắc chắn Quốc vương Elis sẽ tìm cách bù đắp từ những kênh khác. Chỉ riêng việc tịch thu tài sản của hầu tước Frieden, Quốc vương Elis đã khôi phục được một phần thiệt hại. Chưa kể đến việc trừng phạt các thương hội liên quan. Quốc vương Elis sẽ không bao giờ để ngân khố của mình phải bù đắp cho những kẻ ngốc luôn gây rắc rối cho ông ta.

Tesir chỉ để lại một con cự ma tượng được trang bị giáp, bốn con còn lại đều đưa đi. Khi Tesir dẫn cự ma tượng cầm đầu quay đi trong tiếng tù và vang dội, quân đoàn ma thú theo sau cũng bắt đầu quay đầu rút lui. Đứng trên tường thành, tướng Peo thở phào được một nửa. Tại sao lại là một nửa, vì vẫn còn 3000 quân bên ngoài. Tuy nhiên, công tước Aura và hai hoàng tử đã trên đường trở về vương thành, vật phẩm và tiền bạc bồi thường cho Yahan đã được bộ trưởng tài chính tự mình phê duyệt, tin rằng không lâu nữa, 3000 quân còn lại cũng sẽ nhanh chóng trở về. Ông không muốn tiếp tục giao thiệp với người Dimata nữa, đặc biệt là cái tên có đôi mắt xanh lạnh lẽo kia! Cũng hy vọng vương quốc sẽ không có thêm kẻ ngu si nào đi gây rối ở Yahan nữa.

Ngồi trên lưng cự ma tượng, Tesir vẫn đang nghĩ về một điều mà Peo đã nói với hắn trước khi lên đường. Trong lòng hắn không cảm thấy hài lòng bao nhiêu. Dù cho những người đó có thảm hại đến đâu, cũng không thể đổi lại những bất công và nhục nhã mà najia của hắn đã từng phải chịu đựng.

Đại quân Yahan đã rút lui, nhưng tình hình trong vương quốc Eden vẫn không hề yên tĩnh. Khi về tới vương thành đã là giữa đêm, nhưng Công tước Aura cùng hai hoàng tử và Tondo không trở về phủ của mình để nghỉ ngơi, mà vội vàng vào cung, đánh thức Quốc vương Elis đang ngủ say trên giường sủng phi dậy.

Chưa đầy một giờ sau, Chủ tịch Hiệp hội Cơ khí Zidsha, Hiệu trưởng Học viện Athens, đại sư Nanonbar và một vài vị chức sắc cấp cao trong Hiệp hội Cơ khí đang có mặt tại vương thành đều được triệu tập vào cung.

Trên bàn làm việc rộng lớn của Vua Elis, có vài món đồ thuật pháp, đó là những món đồ mà Công tước Aura mang về từ tay người Yahan. Zidsha, đại sư Nanonbar và một vài vị chức sắc cấp bậc cao đã kiểm tra kỹ lưỡng những món đồ này, trên mặt mỗi người đều hiện rõ vẻ nghiêm trọng.

Công tước Aura hỏi thẳng: “Hiệu trưởng Nanonbar, ông nghĩ những món đồ thuật pháp này có khả năng xuất phát từ sinh viên tên Mục Tu không?”

Vừa nghe câu hỏi của Công tước Aura, mí mắt Zidsha đã vô thức nâng lên. Đại sư Nanonbar khẳng định: “Không phải cậu ta.”

Vừa dứt lời, Công tước Aura và Hoàng tử Kaidel đều thở phào nhẹ nhõm rất rõ ràng. Sau đó, đại sư Nanonbar hỏi: “Có thể xác định Mục Tu đã đến Yahan? Thực sư trở thành najia của người Dimata sao?” Khi hỏi câu này, sắc mặt Nanonbar rất lạnh, ánh mắt đầy khinh thường.

Công tước Aura: “Vẫn chưa xác định được.”

Hiệu trưởng Nanonbar nhướng mày.

Công tước Aura: “Dáng vẻ najia của người Dimata kia không giống Mục Tu. Cậu ta tóc đen, tính cách vui vẻ hoạt bát, nhỏ hơn Mục Tu một tuổi. Cậu ta từng làm giảng viên tạm thời tại Học viện Sangzhu, có kinh nghiệm giảng dạy phong phú, và quan trọng nhất, cậu ta là một thợ cơ khí cấp cao, đã tham gia kiểm tra cấp bậc cơ khí tại thành Hesara, khi đó, ba thợ cơ khí cấp thượng của thành Hesara đều có mặt. Những món đồ thuật pháp mà cậu ta chế tạo khi đó, có vài món là chưa từng xuất hiện ở Yahan.”

Zidsha và Nanonbar đồng thanh hỏi: “Là thứ gì?”

Tondo: “Máy giặt sấy tự động, máy sấy tóc, máy làm kẹo, và, bộ đàm.”

Zidsha và Nanonbar lại hỏi: “Máy sấy tóc là gì?”

Tondo: “Là một loại thiết bị gia dụng giúp nhanh chóng làm khô tóc. Venice đã ký hợp đồng cấp phép cho những món đồ thuật pháp này với cậu ta.”

Nanonbar càng khẳng định hơn: “Mục Tu không có khả năng này.”

Zidsha: “Phía Yahan có nói Mục Tu đã đi đâu không?”

Công tước Aura: “Yahan nói họ không biết Mục Tu. Khi Frieden đưa Mục Tu đi, đã nói với bên ngoài là cậu ta tên Mục Trọng Hạ, là con trai ngoài giá thú của lão. Giờ không ai biết Mục Tu đã đi đâu.”

Hiệu trưởng Nanonbar nhìn Zidsha và nói: “Chúng ta cần cử người đi Yahan một chuyến.”

Công tước Aura: “Tôi cũng nghĩ vậy. Không chỉ là Samer, mà còn cả những thợ cơ khí đứng sau nữa.”

Hoàng tử Kaidel: “Vậy ai sẽ đi? Khi nào đi?”

Hoàng tử Sulei: “Ta hơi hứng thú với Yahan, muốn thử xem mùa tuyết ở đó lạnh như thế nào.”

Hoàng tử Kaidel: “Ta cũng hơi hứng thú với mùa tuyết ở Yahan.”

Tondo: “Tôi rất muốn trao đổi với vị thợ cơ khí Samer đó.”

Hiệu trưởng Nanonbar: “Học sinh của tôi đã mất tích, với tư cách là thầy giáo của nó, tôi muốn đi Yahan tìm.”

Zidsha: “Với tư cách là Chủ tịch Hiệp hội Cơ khí, việc một sinh viên xuất sắc của vương quốc bị những kẻ tham lam đưa đi Yahan là do sự thiếu trách nhiệm của tôi.”

Vua Elis: “Yahan quá xa, mùa ấm lại quá ngắn. An toàn của Hiệu trưởng Nanonbar và Chủ tịch Zidsha là rất quan trọng, hai người không thể đi.”

Hiệu trưởng Nanonbar và Zidsha không tranh cãi nữa, họ chỉ thể hiện một chút ý kiến mà thôi.

Đại công tước Aura: “Tìm một người quen biết Mục Tu, mà Mục Tu cũng quen biết người đó.”

Ngay lập tức, mọi người có mặt đều nghĩ đến cùng một người.

Khi Tesir dẫn quân đội rời khỏi Yahan được gần 3 tháng, tiếng tù và cự ma tượng đã vang lên bên ngoài bộ lạc Zhailamu. Những tộc nhân đang làm việc nghe thấy tiếng tù và liền bỏ dở công việc, chạy về phía phát ra âm thanh. Mục Trọng Hạ đang chỉ đạo công việc ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt cậu là sự ngạc nhiên và hồi hộp, không biết Tesir đã trở về chưa?

Kết quả không làm Mục Trọng Hạ thất vọng, khi Muzai gầm lên gọi cậu, Mục Trọng Hạ không kịp cuộn ống quần lên, vội vàng chạy về phía Muzai. Moxi nhanh chân hơn, lao ra trước, hướng thẳng về phía Muzai. Hai ma thú vừa gặp nhau đã bắt đầu l**m láp nhau, rồi Muzai đứng thẳng dậy, hai chân trước đặt lên vai Mục Trọng Hạ, miệng mở rộng.

Tránh khỏi cái lưỡi nhiệt tình của Muzai, Mục Trọng Hạ ôm chặt Muzai, vò đầu nó. Chẳng bao lâu sau, người đàn ông xa nhà đã cưỡi ngựa chiến xuất hiện trong tầm mắt của Mục Trọng Hạ. Mắt Mục Trọng Hạ hơi mờ đi, cậu chớp mạnh để xua đi hơi nước, dùng nụ cười và vòng tay mở rộng chào đón người đàn ông cuối cùng cũng trở về.

Tesir đến bên Mục Trọng Hạ, không xuống ngựa mà cúi người bế najia của mình lên, rồi quay ngựa chạy thẳng về phía lều của hai người. Những tộc nhân xung quanh thấy cảnh này thì có người cười lớn, có người hò reo, có người huýt sáo, tất cả đều tỏ vẻ không ngạc nhiên. Mục Trọng Hạ vùi mặt vào ngực Tesir, giả vờ như không thấy gì.

Ôm najia vào trong lều, khóa chặt cửa, Tesir bắt đầu c** q**n áo. Không kịp chờ đi tắm, hắn chỉ vội vàng lau người một chút, rồi bắt đầu “xử lý” najia của mình.

Liên tiếp năm ngày, Ưng Vương Tesir – người thực sự nắm quyền ở bộ lạc Zhailamu – đã không gặp mặt thủ lĩnh. Đến ngày thứ sáu, Tesir mới thỏa mãn bước ra khỏi lều, rồi đi đến lều thủ lĩnh. Mục Trọng Hạ tỉnh dậy, bên cạnh chỉ có Muzai. Cậu khó khăn lật người, nhưng chợt dừng lại.

Nhớ lại một điều mà Tesir đã nói với cậu trong những khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi, Mục Trọng Hạ chống tay, mệt mỏi ngồi dậy, lấy phong bì bên gối, mở ra lấy bức thư bên trong. Mở bức thư ra, vừa nhìn thấy chữ viết, cậu đã biết là của đại sư Taqilan. Mục Trọng Hạ chăm chú đọc, càng đọc, trán cậu càng nhíu chặt, sắc mặt cũng càng khó coi. Khi đọc xong bức thư, một tay cậu nắm chặt giấy thư, mắt dần đỏ lên. Tay còn lại của Mục Trọng Hạ che ngực, không phải là cảm xúc của cậu, mà là nỗi đau thay cho một người khác, là nỗi đau sâu thẳm trong cơ thể này mà linh hồn kia mãi mãi không thể rời đi.

Đầu Muzai chạm vào, nó nhận ra Mục Trọng Hạ đang buồn bã. Mục Trọng Hạ dựa đầu vào cái đầu to của Muzai, nói nhỏ: “Muzai… ta sẽ không bao giờ đến Eden, không bao giờ…”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.