🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 170: Sự không hài lòng

Bộ lạc Zhailamu lại có thêm một cự ma tượng, cũng dấy lên một làn sóng phấn khởi tại Yahan. Khi Tesir cưỡi trên lưng cự ma tượng và trở về bộ lạc cùng với các dũng sĩ, các thành viên trong bộ lạc đều hoan hỉ chào đón hắn, thậm chí cả Mục Trọng Hạ cũng tới. Thấy Tesir và Abiwo trở về an toàn, Mục Trọng Hạ chạy về phía trước, đứng trước mặt Tesir, rồi dang tay ôm lấy hắn. Cả đám người huýt sáo râm ran, Mục Trọng Hạ cố nén xấu hổ, dùng sự nhiệt tình để chào đón những dũng sĩ trở về trong vinh quang, những dũng sĩ của cậu.

Mục Trọng Hạ buông tay ra, nhưng Tesir lại càng tự nhiên hơn; một tay hắn ôm lấy najia của mình, giữa những tiếng ồn ào và tiếng reo hò của tộc nhân, hắn bế najia đi. Abiwo, Amunda nhận thấy tình hình cũng biết ý tránh ra, còn kéo Muzai và Moxi lại.

Mỗi lần Tesir đi xa trở về, Mục Trọng Hạ chắc chắn sẽ ở nhà vài ngày. Điều này thì các tộc nhân, đặc biệt là những người sống gần Mục Trọng Hạ và Tesir đều biết rõ. Nhìn Tesir bế Mục đại sư vào trong lều tắm rửa, những người cổ vũ lại càng đông đảo hơn. Khuôn mặt Mục Trọng Hạ đỏ bừng, nhìn như vừa uống rượu sữa.

Trong bồn tắm thuật pháp, Tesir ngâm mình trong nước. Chiếc bồn này không phải là chiếc mà Mục Trọng Hạ mang đến ban đầu, mà là do tự tay Mục Trọng Hạ chế tạo để phù hợp với thân hình của Tesir. Chiếc bồn mà cậu mang đến so ra vẫn còn hơi nhỏ. Giờ đây, Tesir đang ngâm mình trong bồn tắm lớn, đầu gối lên chiếc gối bọc da thú, một đôi tay đang massage và cọ xát lên da đầu của hắn.

Mục Trọng Hạ vừa gội đầu cho Tesir, vừa kể cho hắn về những chuyện trong bộ lạc trong hơn hai mươi ngày qua. Lần này Tesir ra ngoài đã hơn hai mươi ngày. Việc thành công bắt được một con cự ma tượng là một thử thách lớn về sức lực và năng lượng, thêm vào đó, Tesir còn là người chỉ huy, chuyến đi này với hắn thực sự rất mệt mỏi. Vì vậy, nước trong bồn tắm cũng không phải là nước bình thường, mà đã được ngâm với các loại thảo dược.

Mục Trọng Hạ vẫn thấy trên người Tesir có những vết thương mới liền lại nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, không cần đoán cũng biết là hậu quả của chuyến đi này. Cậu gội sạch tóc cho Tesir rồi buộc lại, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên một vết thương hồng hồng trên vai Tesir.

“Trọng Hạ…” Giọng Tesir lập tức khàn đi.

“Anh lại bị thương rồi.” Mục Trọng Hạ không hài lòng.

Yết hầu của Tesir chuyển động, tay bên kia giữ chặt đầu Mục Trọng Hạ: “c** q**n áo đi.”

Hơi thở của Mục Trọng Hạ lập tức trở nên không ổn định.

“Trọng Hạ.”

Mục Trọng Hạ đứng dậy, toàn thân nóng hừng hực. Quần áo từng món từng món rơi xuống đất. Đôi chân trắng sáng hơn hầu hết người Dimata nâng lên, rơi vào trong bồn tắm. Mục Trọng Hạ vịn lên người Tesir vào bồn tắm. Còn chưa kịp ngồi xuống, đã bị hắn kéo qua, thân thể rơi vào vòng tay vững chắc và rộng lớn của đối phương, cằm bị nâng lên, những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.

Thân thể của Mục Trọng Hạ đã bắt đầu đ*ng t*nh, bị Tesir ôm chặt vào lòng, mũi hít hơi thở nam tính nồng nàn từ đối phương, khiến thân thể Mục Trọng Hạ càng trở nên mềm nhũn. Những ngón tay thô ráp đã bắt đầu xoa bóp chỗ mềm mại của cậu, từ từ nương theo lực nước mà chậm rãi thâm nhập. Mục Trọng Hạ thả lỏng cơ thể, đã lâu không được chiếm hữu, thân thể cậu rất chặt chẽ.

Hai người hôn nhau mãnh liệt và say đắm, Mục Trọng Hạ chỉ cảm thấy thân thể mình như trở thành một đống bông, đầu óc cũng rối như một mớ bòng bong. Thân thể bị một thứ vừa quen vừa lạ xâm nhập, điều duy nhất mà Mục Trọng Hạ nhớ được là hai tay mình siết chặt vào Tesir, rồi theo từng cử động của hắn mà chìm nổi trong nước.

Lần này, Tesir nhanh hơn mọi khi, nhưng Mục Trọng Hạ vẫn cứ mất hồn mất vía. Tesir tắm rửa qua loa, rồi bế Mục Trọng Hạ ra khỏi bồn tắm, rồi lại dội một thau nước lên người cậu. Sau khi lau khô cho cả hai, Tesir mặc quần đùi và áo không tay, quấn Mục Trọng Hạ đang tr*n tr**ng bằng một tấm chăn da thú lớn rồi bế cậu ra khỏi lều tắm, nhanh chóng vào lều của họ, rồi khóa cửa lại, ném người vẫn còn ngây ngất lên bục, rồi lại đè lên cậu.

Mềm mại bao phủ cứng rắn, mười ngón tay đan chặt vào nhau, dùng môi lưỡi để lại dấu ấn của riêng mình trên cơ thể đối phương. Tesir hoàn toàn đắm chìm trong những cuộc yêu với Mục Trọng Hạ. Hắn muốn Mục Trọng Hạ cười vì hắn, khóc vì hắn, r*n r* vì hắn, và vui sướng vì hắn. Trước khi mất ý thức, suy nghĩ cuối cùng còn lại trong đầu Mục Trọng Hạ là — Tesir còn chưa lau khô tóc.

Khi làm cho Mục Trọng Hạ ngất đi, Tesir không chỉ không hoảng hốt mà còn vô cùng tự hào. Hắn lau sạch cho Mục Trọng Hạ, mặc cho cậu chiếc áo choàng ngủ để cậu dễ ngủ, rồi mới mặc quần áo cho mình, tìm chút gì đó ăn cho đỡ đói rồi ra ngoài. Một con cự ma tượng mới đến bộ lạc, với tư cách là người đầu tiên bắt được nó, những ngày này Tesir phải canh giữ.

Mục Trọng Hạ tỉnh dậy với mùi cơm thơm phức. Khi tỉnh dậy, cậu thấy Tesir và Abiwo đang nấu ăn, Amunda thì đang phụ giúp, Muzai và Moxi cũng có mặt. Ngay khi Mục Trọng Hạ vừa tỉnh, ba người đàn ông và hai con mèo lớn đều nhìn về phía cậu. Cậu nằm trong chăn, trở mình quay lưng lại với họ, hoàn toàn không có ý định ngồi dậy.

Abiwo đặt cái thìa xuống, đi qua xoa đầu Amunda, hai anh em ra khỏi lều. Tesir bế Mục Trọng Hạ dậy, nói: “Ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp.”

Mục Trọng Hạ nửa mở mắt: “Em mệt quá…”

Tesir: “Em cứ ngồi dậy, ăn chút đã rồi ngủ.”

Tesir mặc quần cho Mục Trọng Hạ và áo dài không tay, bế cậu ra khỏi chăn đặt lên ghế, rồi mới cho Abiwo và Amunda đang chờ bên ngoài vào.

Tesir vừa về đã lập tức yêu thương Mục Trọng Hạ suốt ba ngày, khiến Mục Trọng Hạ không có thời gian để nói chuyện với hắn. Đến khi Tesir đã an ủi cự ma tượng mới đến xong xuôi, Taqilan và Terra cũng dẫn theo một đội quân lớn trở về. Ba thợ cơ khí cấp thượng là Mengri, Wuyinqi và Baodu, không chỉ dẫn theo học trò của mình mà còn có vệ sĩ, hải nô, và người hầu… Chỉ riêng lực lượng hậu cần đã có hàng trăm người. Tesir và Terra vừa về đã bận rộn không ngơi tay, phải phụ trách sắp xếp cho những người này, trong khi Mục Trọng Hạ cũng phải tiếp đãi ba vị đại sư. Hai ngày trước, cậu đã gọi Uhagen và Mục Hi về, lúc này thì đã đến lúc cần đến, tất nhiên, người chính yếu cần đến vẫn là Uhagen, còn Mục Hi chủ yếu là được Mục Trọng Hạ giới thiệu với mọi người.

Cứ bận rộn như vậy hơn nửa tháng mới sắp xếp xong cho mọi người, Mục Trọng Hạ với tư cách là chủ nhà, cũng là thợ cơ khí vãn bối, còn phải tổ chức một bữa tiệc đặc biệt cho ba vị đại sư. Ba vị đại sư lần này dẫn theo những thợ cơ khí có cấp hình, cấp cao và cấp trung, chủ yếu là học trò của họ, còn có các chấp sư của hiệp hội cơ khí Venice. Chấp sự Chagante mà Mục Trọng Hạ quen biết cũng có trong số đó. Một nửa người mà Taqilan dẫn về là chấp sự của hiệp hội pháp sư, nửa còn lại là những giáo viên xuất sắc của học viện thuật pháp Tuyou. Tất nhiên, những giáo viên này đã chiến thắng hàng trăm đối thủ mới có được cơ hội này, điều này cũng có nghĩa là học viện Tuyou sẽ thiếu một số giáo viên pháp sư trong một thời gian dài. Học trò của Taqilan chỉ có Qingwa, cũng trở về cùng.

Hiện tại, Taqilan đang chuyên tâm dưỡng thai. Gu’an không có mặt, Mục Trọng Hạ chỉ có thể tự mình quyết định thực đơn. Bữa tiệc từ chuẩn bị đến thực hiện đến tiễn đưa những bậc trưởng bối và khách mời hài lòng, kéo dài tận ba ngày. Sau khi tiễn khách, Mục Trọng Hạ cũng mệt lả. Tesir bảo cậu đi nghỉ, còn hắn và Terra sẽ dẫn theo các tộc nhân đến dọn dẹp.

Tối hôm đó, hai người nằm trong chăn, Mục Trọng Hạ nói: “Các thợ cơ khí và pháp sư của Venice đã đến, trước mùa tuyết còn có Eden nữa. Thợ cơ khí và pháp sư thì cần được tôn trọng, nhưng cũng không nên được coi trọng đến mức đưa họ lên vị trí thần thánh như ở Eden hay Venice. Em không muốn sự xuất hiện của những người này phá vỡ sự cân bằng mà Yahan đã duy trì bấy lâu nay. Em cũng không muốn thấy có ngày Yahan có được thợ cơ khí và pháp sư của riêng mình, nhưng lại bị họ kiểm soát từng bước. Em mong Yahan có thể tiến bộ, nhưng cũng muốn giữ gìn sự thuần khiết của Yahan.”

Tesir ôm chặt lấy Mục Trọng Hạ, không nói một lời. Sau khi những thợ cơ khí và pháp sư này đến, các tộc nhân thực sự đã rất cẩn trọng và khiêm nhường khi đối mặt với họ, hắn đã thấy điều đó và làm sao có thể không có suy nghĩ gì được. Đặc biệt là sau khi tiếp xúc với phái đoàn Eden, nhìn thấy tộc nhân như vậy, cảm giác khó chịu càng tăng lên.

Mục Trọng Hạ: “Yahan giờ có em, có Mục Hi, Uhagen, Tongxu, và còn có đại sư Taqilan. Sau này, Yahan nhất định sẽ thu hút nhiều thợ cơ khí và pháp sư hơn đến đây sinh sống. Chúng ta phải đặt ra quy tắc ngay từ đầu, thì sau này mới có thể phát triển tốt. Chỉ cần nghĩ đến một ngày nào đó, thợ cơ khí và pháp sư ở Yahan sẽ trở nên ghê tởm như ở Eden, em đã thấy khó chịu rồi.”

Tesir: “Anh sẽ bàn với thủ lĩnh và Terra. Yahan, sẽ không như vậy.”

Mục Trọng Hạ: “Hãy dặn các tộc nhân đừng làm phiền họ, nhưng nếu bị bắt nạt, cũng đừng nhẫn nhịn.”

“Ừm.”

Đối với Mục Trọng Hạ, Yahan là Eden trong lòng cậu, là miền đất thanh bình, cậu không cho phép quyết định của mình khiến cho Yahan trở nên hỗn loạn. Nghĩ đến việc Yahan sẽ có những người như Zidsha, Nanonbar, cậu lại lo lắng không biết quyết định lần này có đúng hay không. Nhưng người đã đến rồi, chỉ có thể tiếp tục tiến bước. Nếu không muốn bị Hiệp Hội Cơ Khí và Hiệp Hội Pháp Sư Eden đe doạ, thì phải hợp tác với Công Tước Aura, huống chi còn có chuyện lệnh truy nã của Mục Hi.

Nghĩ đến đây, Mục Trọng Hạ nói: “Hãy để thủ lĩnh liên lạc với các thủ lĩnh của bốn bộ lạc khác, dù sao thì em cũng sẽ giữ thái độ như vậy. Em hoan nghênh thợ cơ khí và pháp sư từ các nước khác đến Yahan giao lưu, nhưng không thể chấp nhận họ muốn ngồi trên đầu người Dimata.”

Tesir hôn l*n đ*nh đầu Mục Trọng Hạ. Najia của hắn đến từ một thế giới hoàn toàn khác, nên không thể chịu đựng được. Nếu najia của hắn đã không thể chịu đựng, thì hắn sẽ không để tình huống này xảy ra!

Sau hai ngày nghỉ ngơi, Mục Trọng Hạ lại tiếp tục tham gia vào công việc cày cấy của bộ lạc. Khi đến Yahan chờ đợi để giao lưu với “đại sư Samer” huyền thoại, những thợ cơ khí đã sững sờ, sao đại sư Samer lại đi cày ruộng thế này?!

Đại sư Mengri đi tới bên Mục Trọng Hạ, cười hỏi: “Đại sư Samer, đang làm gì vậy?”

Mục Trọng Hạ cầm bút và sổ tay, giải thích: “Mảnh đất này là đất thí nghiệm, tôi đang ghi chép.” Cậu hào phóng đưa sổ tay cho đại sư Mengri.

Đại sư Mengri cầm lấy xem một lượt, rồi lật sang trang đầu tiên, rất ngạc nhiên hỏi: “Hani Samer còn biết trồng trọt sao?”

Mục Trọng Hạ ngại ngùng nói: “Coi như là rèn luyện thân thể.”

Đại sư Mengri trả lại sổ tay, nói: “Quả thật, thợ cơ khí cần một cơ thể khỏe mạnh.”

Mục Trọng Hạ áy náy nói: “Đại sư, mùa ấm ở Yahan ngắn, vụ thu hoạch hàng năm quan trọng nhất chính là việc cày cấy trong mùa ấm. Nên trước khi mùa ấm kết thúc, có lẽ tôi sẽ không có thời gian vào phòng luyện kim.”

Không có thời gian vào phòng luyện kim có nghĩa là không có thời gian để giao lưu với mọi người. Đại sư Mengri vung tay: “Trước khi đến, Taqilan đã nói rồi, mùa ấm này cậu không có thời gian. Chúng tôi dẫn học sinh đến không chỉ để giao lưu với cậu, nghe cậu giảng bài, mà chúng tôi cũng cần cho họ thực hành. Tôi đã bảo Uhagen dẫn họ đi phòng luyện kim rồi. Chúng tôi sẽ tự sắp xếp, cậu đừng bận tâm.”

Nói xong, đại sư Mengri nói: “Tôi cũng muốn tập luyện một chút.”

Có đại sư Mengri dẫn đầu, các vị đại sư Wuyunqi và Baodu cũng đã thay đồ thoải mái và xuống ruộng. Chagante sẽ phụ trách dẫn các thợ cơ khí đến phòng luyện kim và giảng dạy. Taqilan đang mang thai, tạm thời không thể chỉ dạy các pháp sư đến đây, nên đều giao cho chấp sự của hiệp hội pháp sư. Phản ứng của các pháp sư đối với việc này khá bình tĩnh, vì ai cũng hiểu rõ tính cách của đại sư Taqilan. Có thể theo đại sư Taqilan đến Yahan, có cơ hội để đại sư Taqilan chỉ bảo trực tiếp cho họ, họ đã rất hài lòng rồi.

Nhưng khác với các pháp sư, các thợ cơ khí đến đây không chỉ có những người có cấp hình cao hơn Mục Trọng Hạ, mà nhiều người trong số họ cũng đến Yahan vì danh tiếng của đại sư Samer. Họ đến một nơi hẻo lánh như Yahan, sống trong lều, tắm rửa cũng không tiện, nhưng đại sư Samer lại để họ sang một bên, mỗi ngày đều bận rộn với việc trồng trọt! Điều này khiến những thợ cơ khí kiêu ngạo này cảm thấy rất khó chịu. Họ thừa nhận tài năng cơ khí của Samer, nhưng cũng ghen tị với tài năng của cậu, thấy ba vị đại sư đều bị cậu dẫn đi trồng trọt, nhiều thợ cơ khí không hiểu, sự ghen tị và bất mãn với Mục Trọng Hạ cũng càng sâu sắc hơn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.