🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 227: Đói khát ép tỉnh

Mục Trọng Hạ bị cơn đói đánh thức. Nói chính xác hơn là vừa đói vừa khát. Cơn đói dữ dội và thiếu nước một lần nữa buộc cậu phải tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê do sốt cao. Trước khi mở mắt, khi ý thức thoát khỏi bóng tối, phản ứng đầu tiên của Mục Trọng Hạ là gọi: “Tesir…”

Tesir đã thức dậy trước khi trời sáng. Mấy ngày nay, hắn ngủ rất không yên, thỉnh thoảng tỉnh dậy lại sờ trán Mục Trọng Hạ. Tesir đang đun nước ngải cứu, ban đầu nước này được đun sôi trong một căn phòng đặc biệt khác. Nhưng giờ Tesir không dám rời khỏi Mục Trọng Hạ nên đun luôn trong phòng.

Mục Trọng Hạ vừa mở miệng, Tesir đã nghe thấy ngay. Mặc dù giọng nói của cậu còn nhỏ hơn cả tiếng thì thầm, nhưng hắn vẫn nghe thấy tiếng gọi. Tesir vội vã chạy đến bục, ngồi xuống gọi: “Trọng Hạ!”

Mục Trọng Hạ cố gắng mở mắt ra, sau đó nghe thấy có người gọi mình: “Trọng Hạ!”

Đó là Tesir… Cảm giác lo lắng theo bản năng do sự khó chịu nghiêm trọng về thể chất gây ra lập tức được giọng nói của Tesir xoa dịu. Mục Trọng Hạ không mở mắt, chỉ nỉ non: “Nước…”

Tesir kích động đến nỗi muốn nổ tung. Hành động tỉnh lại và xin nước của Mục Trọng Hạ đã mang lại hy vọng vô hạn cho hắn. Mặc dù cái gọi là tỉnh lại của Mục Trọng Hạ trong mắt người khác chỉ tương đương với trạng thái nửa hôn mê, nhưng đối với Tesir mà nói, tuyệt đối là niềm vui lớn như mưa sau thời gian dài hạn hán.

“Anh tới đây!”

Nói xong, Tesir nhanh chóng đi rót nước. Trong ấm có nước nhiệt độ thích hợp. Tesir rót nửa cốc, một tay đỡ Mục Trọng Hạ dậy rồi cho cậu uống.

Mục Trọng Hạ nhắm mắt lại, há miệng, uống nước như trâu. Nhịp tim Tesir lại tăng gấp đôi, vì Trọng Hạ đã nuốt nước dễ dàng hơn so với lúc nửa đêm rồi, lượng nước bị đổ ra cũng ít hơn.

Sau khi cho cậu uống nước, Tesir hỏi: “Em có muốn uống thêm không?”

“Nước…”

Ấm nước đã ở sẵn trong tay, Tesir rót thêm nửa cốc nữa. Mục Trọng Hạ uống hết ba cốc rưỡi, sau đó lại lẩm bẩm với đôi mắt đẫm lệ: “Đói…”

Với Tesir, âm thanh “đói” nghe giống như âm nhạc thiên đường vậy. Nếu cảm thấy đói, điều đó có nghĩa là đang khỏe hơn! Lúc này, Tesir không thể không gọi người: “Terra!”

Tiếng gọi của Tesir xuyên qua cửa phòng và vang vọng khắp căn lều. Đêm qua Terra không ngủ ngon. Anh và Taqilan đã thức dậy rồi. Nghe thấy tiếng gọi của Tesir, Terra và Taqilan giật mình chạy tới. Khi biết Mục Trọng Hạ đã tỉnh lại và kêu đói, Taqilan đã bật khóc ngay tại chỗ. Trời biết cô đã phải chịu đựng bao nhiêu. Nếu Terra là người bạn đời yêu dấu của cô thì Mục Trọng Hạ chính là bạn tâm giao của cô!

Tiếng gào của Tesir không chỉ gọi Terra và Taqilan, mà còn đánh thức Amu Yin và Abiwo, thậm chí còn thu hút cả Thiên Đoá. Abiwo chạy ra khỏi phòng trong bộ đồ ngủ, mặc dù đang sốt cao, nhưng y vẫn chạy đến cửa phòng a phụ, nhìn vào trong và lo lắng hỏi: “A phụ, Mục a phụ sao rồi?”

Nếu a phụ gọi như vậy thì chắc chắn là Mục a phụ đã xảy ra chuyện rồi!

Abiwo thấy Mục a phụ đang dựa vào a phụ mình, nửa ngồi trên giường. Phu nhân Hách Nhiếp, a thản Terra và đại sư Taqilan đều có mặt. Terra đi đến cửa và nói, “Mục đại sư đã tỉnh và kêu đói. Cậu ấy chỉ uống một ít nước. A phụ con gọi ta đến để giúp lấy chút thức ăn.”

Thiên Đoá: “Cháo thuốc đã nấu xong, hani Samer đã tự uống được nước, hẳn là cũng có thể ăn được cháo. Ta đi múc cháo ra.”

Terra lập tức nói: “Để tôi.”

Không đợi Thiên Đoá nói xong, Terra đã dẫn theo Abiwo rời đi. Abiwo quay lại nhìn lần nữa, thấy vẻ mặt a phụ mình có vẻ phấn khích hơn, rõ ràng là khác hẳn ngày hôm qua. Abiwo cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Đầu tiên, Terra bảo Abiwo về phòng và nói: “Con cứ nghỉ ngơi đi. Chúng ta sẽ chăm sóc Mục a phụ của con. Cậu ấy đã thức dậy một lần vào giữa đêm để uống nước, nên sẽ sớm tỉnh lại thôi.”

Abiwo năn nỉ, “A thản, nếu Mục a phụ có chuyển biến gì, chú phải báo cho con.”

Terra biết rõ tình cảm của Abiwo dành cho Mục đại sư, nên nói: “Ta sẽ nói cho con, giờ thì nằm xuống nghỉ ngơi đi.”

Abiwo ngoan ngoãn về phòng nằm, còn Terra thì vào bếp múc cháo.

Thiên Đoá quay lại phòng để giải thích với Amu Yin trước, sau đó mới quay lại. Taqilan cố ý nhờ mẹ mình nấu cháo, ngay cả Tesir cũng không từ chối lòng tốt của phu nhân Hách Nhiếp. Mục Trọng Hạ đang dựa vào vòng tay Tesir, hơi thở vẫn còn yếu, mắt nhắm nghiền, còn đang hổn hển vì sốt cao. Tesir ôm cậu trong vòng tay, còn có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi phả ra từ mũi cậu.

Thiên Đoá múc nửa thìa cháo đút vào miệng Mục Trọng Hạ, giọng điệu dịu dàng như dỗ trẻ con: “Hani Samer, há miệng ra.”

Mục Trọng Hạ cố gắng mở đôi mắt đang nhắm chặt của mình ra, Taqilan đang đứng bên cạnh nhìn cũng suýt khóc vì kinh ngạc. Terra vội vàng vỗ nhẹ Tesir và chỉ vào Mục Trọng Hạ. Tesir nhìn xuống và thấy mắt cậu hơi mở. Vào khoảnh khắc đó, dường như Tesir đã nhìn thấy thứ ánh sáng kỳ diệu nhất trên thế giới.

Mục Trọng Hạ vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng trong lòng có một giọng nói bảo cậu phải tỉnh lại. Mặc dù mắt chỉ hơi mở, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể thấy mắt cậu không rõ tiêu cự.

Có người bảo cậu há miệng ăn cháo, Mục Trọng Hạ vô thức nghe theo. Cơn đói trong bụng thôi thúc cậu phải ăn ngay lập tức. Mục Trọng Hạ ngậm cháo có vị thuốc vào miệng. Cậu thậm chí còn không có thời gian để nếm xem cháo đắng hay ngọt. Cháo trôi qua thực quản và vào dạ dày. Trước khi Thiên Đoá kịp đút thìa tiếp theo, miệng cậu đã lại há ra vì sốt ruột.

Không ai nói một lời, thậm chí không một tiếng động nào được phát ra cả. Thiên Đoá khéo léo đút cho cậu ăn từng thìa một. Có lẽ là do trong bụng có đồ ăn nên khoảng cách giữa hai mí mắt của Mục Trọng Hạ đã mở to ra hơn một chút. Mặc dù chỉ là một chút, nhưng bốn người đang theo dõi cậu đều nhận ra.

Taqilan nắm tay Terra, thật muốn nhảy lên vì phấn khích, cũng cố kìm nén thôi thúc muốn hét lên. Terra ôm cô và ra hiệu cho cô bình tĩnh lại. Tesir nhẹ nhàng xoa đầu Mục Trọng Hạ, trái tim gần như đã chết của hắn lại bắt đầu đập trở lại. Thiên Đoá đút cho cậu hơn nửa bát cháo rồi nói với Tesir: “Hai giờ sau lại cho cậu ấy ăn, có thể cho cậu ấy uống một cốc sữa.”

Taqilan: “Để con!”

Trong lều không có sữa tươi, chỉ có sữa bột.

Mục Trọng Hạ lắc lắc đầu trong vòng tay Tesir và nhắm mắt lại, trông có vẻ choáng váng. Thiên Đoá lại rót cho cậu nửa cốc nước, Mục Trọng Hạ uống hết.

Taqilan pha nửa cốc sữa, Mục Trọng Hạ uống hết. Uống nước xong, súc miệng xong, Mục Trọng Hạ lại nằm xuống. Biểu cảm của cậu không còn khiến người khác lo lắng như hôm qua nữa, giờ đã trở nên bình thản hơn nhiều, vừa nằm xuống đã ngủ say.

Thiên Đoá nhẹ nhàng nâng cằm Mục Trọng Hạ lên, nhìn phát ban trên cổ cậu. Vẫn nhiều như đêm qua, nhưng tình trạng đã thay đổi đáng kể. Những nốt phát ban có màu đỏ tươi, trông như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào. Chính vì hành động của Thiên Đoá mà Taqilan và Terra mới nhận ra phát ban trên người Mục Trọng Hạ. Thấy vậy, Taqilan kinh ngạc thốt lên: “Mọi người có cảm thấy phát ban của Samer bùng phát rất nhanh không?”

Terra nghiêm túc gật đầu: “Có vẻ nhanh hơn của em.”

Mặc dù phát ban của Taqilan bắt đầu phát triển trong thời gian cô bị sốt, rồi trải qua toàn bộ quá trình từ phát triển đến hình thành vảy và bong vảy trong suốt quá trình sốt, nhưng phải mất ba ngày thì phát ban của Taqilan mới phát triển và bùng phát hoàn toàn. Tuy nhiên, quá trình từ khi hình thành vảy đến khi vảy bong ra rõ ràng nhanh hơn so với Tesir và Terra. Nhưng Mục Trọng Hạ hiện tại còn nhanh hơn cô. Những nốt phát ban trên cổ cậu rõ ràng đã già, bước tiếp theo là hình thành vảy và bong ra!

Taqilan và Terra nhìn nhau vẻ bối rối. Sau đó, Thiên Đoá nói: “Triệu chứng của hani Samer rất nghiêm trọng. Có thể liên quan đến việc phát ban của cậu ấy bùng phát nhanh như vậy không?”

Taqilan suy nghĩ sâu xa: “Rất có khả năng. Khi có triệu chứng, con cũng bị sốt cao, nghiêm trọng hơn so với Terra và Tesir.”

Thiên Đoá: “Có lẽ việc này thực sự có liên quan đến ‘chủng tộc’.”

Lần đầu tiên, Thiên Đoá nghe về vấn đề chủng tộc là từ Taqilan. Nhưng vào lúc này, Tesir, Terra và Taqilan cũng nghĩ như vậy. Các triệu chứng sau khi tiêm vắc-xin cho Tesir, Terra, Abiwo và Amu Yin đều tương tự nhau. Các triệu chứng bắt đầu xuất hiện sau 3 đến 4 ngày, và phát ban xuất hiện khi sốt cao, nhưng phát ban phát triển chậm hơn. Các vết phát ban trên người Tesir và Terra bắt đầu đóng vảy và chỉ bong ra sau khi cơn sốt thuyên giảm.

Triệu chứng của Taqilan và Mục Trọng Hạ tương tự nhau, nhưng triệu chứng của Taqilan xuất hiện sớm hơn Mục Trọng Hạ. Một người đến từ Dirot, người còn lại đến từ Eden…

Thiên Đoá: “Chúng ta vẫn cần phải tiến hành thí nghiệm trên nhiều người hơn nữa để chắc chắn. Nhưng đừng để bất kỳ ai trong bộ lạc của các cậu biết về việc tiêm chủng, đặc biệt là người Eden. Cho dù họ biết về việc tiêm chủng thì phương pháp này cũng phải giữ bí mật với họ.”

Taqilan ngạc nhiên nhìn mẹ mình.

Thiên Đoá: “Không phải cái gì cũng có thể vô tư giao ra. Nếu Yahan nắm giữ kỹ thuật tiêm vắc-xin đậu mùa thì đã đủ để ngang hàng với Eden về mặt địa vị quốc gia. Venice không thể chống lại Eden. Ngay cả khi Yahan đưa phương pháp tiêm vắc-xin cho Venice, chúng tôi cũng không thể bảo vệ được, vì vậy, tốt hơn là không biết gì. Các cậu có thể phái người đến Venice để tiêm vắc-xin cho chúng tôi, và chúng tôi sẽ trả thù lao tương ứng. Theo cách này, tiêm vắc-xin đậu mùa không chỉ có thể mang lại sự giàu có cho bộ lạc Zhailamu, mà còn không ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa Yahan và Venice. Việc giữa hai quốc gia không phải chuyện đùa, các cậu phải cân nhắc kỹ lưỡng.”

Tesir chân thành nói: “Cảm ơn lời khuyên của phu nhân.”

Trong lòng Terra rất vui mừng, phu nhân Hách Nhiếp thực sự nghĩ cho bộ lạc, nghĩ cho anh. Bà không yêu cầu bộ lạc chuyển giao phương pháp tiêm vắc-xin đậu mùa chỉ vì bà là mẹ của Taqilan. Trước đó, anh đã từng vật lộn với vấn đề này. Nếu phu nhân Hách Nhiếp yêu cầu anh truyền lại phương pháp này cho người Dirrot thì anh sẽ phải từ chối thế nào đây?

Taqilan ôm mẹ mình và nói: “Cảm ơn mẫu thân.”

Phu nhân Hách Nhiếp lại ném ra một quả bom tấn: “Từ giờ trở đi, tôi sẽ ở lại Yahan.”

Quyết định của mẹ khiến Taqilan ngạc nhiên, nhưng có vẻ như cũng nằm trong dự đoán của cô. Cô mỉm cười với mẹ và nói: “Mẫu thân biết đấy, con chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện trong nhà cả.”

Thiên Đoá cũng nở nụ cười mãn nguyện và biết ơn với con gái.

Hai mẹ con rời đi, còn Terra thì đi nấu canh thảo dược. Về việc các triệu chứng tiêm chủng khác nhau có phải do các chủng tộc khác nhau gây ra hay không, nếu không có đủ dữ liệu thực nghiệm để hỗ trợ, mọi người chỉ có thể suy đoán.

Sau khi mọi người rời đi, Tesir cúi đầu, ấn môi lên vầng trán nóng bỏng của Mục Trọng Hạ một lúc lâu mà không rời đi. Hắn thà tin là các triệu chứng của Trọng Hạ nghiêm trọng như vậy là vì cậu là người Eden. Cơ thể Trọng Hạ vẫn còn quá yếu, hơn nữa bình thường lại quá mệt mỏi nên rất dễ bị suy yếu. Tesir thầm hạ quyết tâm, sau này hắn sẽ không bao giờ để cậu bận rộn như vậy nữa, hơn nữa sẽ phải ép cậu rèn luyện sức khoẻ!

Tesir cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều nên đã có tâm trạng muốn đến thăm Abiwo. Hai cha con trò chuyện một lúc, Tesir đích thân lau người Abiwo rồi rời đi. Nghe a phụ nói, Abiwo cũng yên tâm hơn. Nằm trên bục, nhìn bầu trời bên ngoài ô cửa sổ nhỏ lưu phách, Abiwo thầm cầu nguyện với Thần Tuyết trong lòng, cầu mong Thần Tuyết phù hộ cho Mục a phụ sớm khỏe lại.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.