Chương 241: Biên giới của rừng phù thủy
Sau khi đọc thư Abiwo, Mục Trọng Hạ cảm thấy nhiều cảm xúc lẫn lộn. Ít nhất thì tin tức Abiwo mang đến cũng không hẳn là xấu. Đúng lúc Mục Trọng Hạ đang nghĩ đến việc tìm Gu’an trước để báo tin cho Tongxu biết tình hình trong nhà, thì một người không nên xuất hiện đã đẩy cửa lều đi vào, vẻ mặt trông còn hơi mệt mỏi.
“Tesir!”
Mục Trọng Hạ vô cùng kinh ngạc. Cậu đứng dậy và chạy về phía người vừa trở về, nắm lấy cánh tay hắn và hỏi: “Sao anh lại trở về?” Và rõ ràng là đã vội vã chạy về!
Đầu tiên Tesir liếc nhìn bàn làm việc, nơi có thứ gì đó trông giống như một lá thư. Hắn hỏi: “Em đã nhận được thư của Abiwo chưa?”
Mục Trọng Hạ liên tục gật đầu: “Đã nhận! Đã xem rồi!”
Kéo Tesir ngồi xuống, Mục Trọng Hạ đi rót nước và lấy khăn. Cậu kể cho Tesir về lá thư mà Terra đã gửi và những gì mình và Gu’an đã thảo luận. Sau đó, cậu nói, “Em đang định đi tìm Gu’an và nói với con bé là đã có thể nói chuyện với Tongxu. Em đã đưa lá thư của Abiwo trực tiếp cho Uhagen. Cũng may mà không phải toàn tin xấu, nếu không thì em sẽ rất lo lắng cho anh ta.” Sau đó, Mục Trọng Hạ đưa chiếc khăn đã vắt cho Tesir và hỏi: “Sao anh lại về?”
Tesir lau mặt và nói, “Tả Tượng Vương đã cử lang đầu đến pháo đài Cầu Đá, người đến rồi nên anh về.”
Mục Trọng Hạ cảm thấy một luồng ấm áp chảy trong lòng, hiểu ý hỏi: “Anh lo cho em sao?”
Tesir không phủ nhận: “Đúng vậy.” Sau một hồi im lặng, hắn nói thêm: “Nếu Uhagen buồn, em cũng sẽ buồn. Anh có thể ở nhà với em vài ngày.”
Mục Trọng Hạ biết người đàn ông này và lá thư của Abiwo đến cùng một lúc, chắc chắn là lang đầu của Tả Tượng Vương vừa mới đến. Sau khi bàn giao cho đối phương, Tesir vội vã quay lại ngay.
Mục Trọng Hạ: “Em nhớ anh quá. Khi anh ở đây, em mới thực sự có can đảm nói sự thật với Uhagen. Lát nữa anh đi với em nhé. Anh ta đang ở xưởng.”
Tesir gật đầu.
Tesir chỉ tắm rửa và thay quần áo. Mục Trọng Hạ tạm thời không có thời gian cạo râu cho hắn, chỉ chải lại tóc. Sau khi nhận được thư của Abiwo, Mục Trọng Hạ đi tìm Gu’an trước. Bức thư của Abiwo cũng trình bày chi tiết tình hình ở nhà Tongxu. Mục Trọng Hạ đưa cho Gu’an xem nội dung bức thư liên quan đến gia đình Tongxu, sau đó cùng Tesir đi đến xưởng làm việc ở phía sau.
Tongxu và Uhagen đều đang ở đây, nhưng Mục Hi thì không. Cậu ấy không thể chịu đựng được nhiều như Tongxu và Uhagen nên đã quay về nghỉ ngơi. Tongxu và Uhagen thì lo lắng cho gia đình đến mức ở trong lều không làm gì là sẽ thấy bất an. Họ quyết định để bản thân bận rộn. Đến khi trời tối, Tongxu mới về nhà, còn Uhagen thì thậm chí còn coi xưởng như nhà luôn.
Thầy và Ưng Vương Tesir cùng nhau đến. Dường như Tongxu và Uhagen đã nhận ra điều gì đó. Họ dừng việc đang làm và nhìn thầy và Ưng Vương Tesir trong hoảng loạn. Nếu không phải chuyện gấp thì lúc này Ưng Vương Tesir vẫn đang ở pháo đài Cầu Đá, mà… Ánh mắt của Tongxu và Uhagen cùng lúc nhìn vào phong thư trên tay thầy.
Chỉ có Mục Trọng Hạ mới biết tim mình đập nhanh đến mức nào. Những khó khăn mà cậu trải qua trong kiếp trước đều là của riêng cậu, và dù có khó khăn hay đau đớn đến đâu, cậu cũng phải tự mình gánh chịu. Nhưng giờ đây, cậu phải thông báo tin không may này cho học trò, và thấy việc nói ra còn khó khăn hơn cả lúc mới biết mình mắc căn bệnh nan y.
Lúc này, Tesir nói: “Tongxu, Gu’an muốn nói chuyện với cậu.”
Hai chân Tongxu lập tức mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt bám vào bàn, nhưng cũng thấy Ưng Vương Tesir không có ý định giải thích. Y lại nhìn về phía thầy mình: “… Gần đây anh bận rộn như vậy, thuốc khử trùng không thể quá vội vàng, cũng nên dành chút thời gian cho Gu’an và bọn trẻ.”
Tongxu muốn khóc. Chắc chắn là có chuyện gì đó đã xảy ra ở nhà rồi!
Anh ta gật đầu hoảng loạn và lê đôi chân yếu ớt của mình ra khỏi xưởng. Mục Trọng Hạ ở phía sau nói: “Không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu.”
Tongxu cảm thấy đôi chân của mình đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn. Không dám ngoảnh lại nhìn thầy, anh ta đóng cửa lại rồi rời đi.
Mục Trọng Hạ đi đến bên cạnh Uhagen, người cũng không đứng vững được, đưa lá thư cho anh ta rồi nói: “Trước đó, Terra đã phái người đưa thư về, kể cho tôi nghe về ông nội của anh, nhưng anh ấy ở khu Likuo, không biết chi tiết, nên tôi vẫn chưa nói cho anh biết. Hôm nay thư của Abiwo đã gửi về, trong thư có ghi chép lại mọi chuyện.”
Nhìn biểu cảm của thầy, Uhagen đã đoán được kết quả tệ nhất. Anh ta đưa bàn tay run rẩy của mình ra và gần như yếu ớt nắm lấy lá thư. Mục Trọng Hạ không rời đi mà lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Tesir. Mắt Uhagen mờ đi, sợ hãi mở thư. Một lúc lâu sau, anh ta mới lấy lá thư ra khỏi phong bì bằng những ngón tay run rẩy.
Không lâu sau, tiếng nức nở của Uhagen vang lên trong phòng. Mục Trọng Hạ đứng dậy đi đến phía sau, giơ tay đặt lên vai anh ta an ủi. Khi Uhagen đọc xong bức thư thì vô cùng đau lòng. Cuối cùng, Mục Trọng Hạ cũng lên tiếng: “Ông nội của anh đã không qua khỏi cơn dịch bệnh. Nhưng trước khi mất, ông đã để lại cho anh một lời nhắn. Ông rất tự hào về anh và tin là anh sẽ lớn lên trở thành một thợ cơ khí xuất sắc. Khi Abiwo trở về, thằng bé sẽ mang tro cốt và di vật của ông nội anh đến cho anh. Xinya vẫn còn trẻ, và thầy thuốc của bộ lạc sẽ đích thân chăm sóc cô ấy. Cô ấy sẽ ổn thôi.”
Uhagen nhìn thầy mình, nước mắt chảy dài trên mặt.
Mục Trọng Hạ: “Xinya chưa kết hôn, trong thư của Abiwo cũng nói là cô ấy vẫn luôn đợi anh.”
Uhagen đứng dậy, ôm chầm lấy thầy rồi bật khóc. Tesir cau mày nhưng không tiến tới tách hai người ra.
Mục Trọng Hạ vỗ nhẹ vào Uhagen rồi nói: “Đưa cô gái yêu dấu của anh đến đây. Nếu ông nội anh còn sống, thấy anh có thể ở bên Xinya, chắc chắn sẽ rất vui.”
Uhagen: “Thưa thầy… tôi muốn quay về…”
Mục Trọng Hạ: “Chờ dịch bệnh bên đó giảm bớt, không còn nguy hiểm nữa, anh có thể quay về đón Xinya. Anh cũng có thể đích thân mang tro cốt của ông nội về đây.”
“Thầy… ông nội tôi đã mất, ông nội tôi mất rồi…”
Uhagen khóc không thành tiếng, nhưng trong lòng, nghĩ đến khả năng Xinya đang đợi đã mang lại cho anh ta chút an ủi và sự đảm bảo anh ta sẽ không còn cô đơn sau khi mất đi ông nội. Thấy Uhagen vẫn còn ôm Mục Trọng Hạ, Tesir bước lên trước và tách hai người ra.
Mục Trọng Hạ đưa Uhagen trở về lều của mình và Tesir. Chắc chắn anh ta không thể ở một mình trong xưởng hay trong lều trong tình trạng hiện tại. Mục Trọng Hạ cũng không để Tesir làm gì, chỉ bảo Tesir mời Gu’an và Tongxu tới. Khi Tongxu tới, mắt y đỏ hoe, rõ ràng là rất buồn. Mục Trọng Hạ lại đưa lá thư của Abiwo cho Tongxu xem. Tongxu không khóc, nhưng tâm trạng chắc chắn cũng bị ảnh hưởng. Tuy Tongxu không quá thân thiết với những người anh chị em cùng cha khác mẹ, nhưng dù sao họ vẫn là người thân của y. Hơn nữa, cháu trai của y đã không qua khỏi và một số người thân bên phía chú của y cũng đã mất, nên y thực sự rất buồn.
Mục Trọng Hạ để Tongxu và Uhagen chơi với Musaji và Liya không quá để ý tới những chuyện buồn nữa, Amunda và Mục Hi thì đang nấu ăn. Tesir muốn giúp nhưng bị Mục Trọng Hạ đuổi ra kia ngồi xuống (và nghỉ ngơi). Tesir không đưa Muzai về cùng, để nó ở pháo đài cũng là để nói với người Dirrot là hắn sẽ quay trở lại. Tesir thực sự lo lắng cho Mục Trọng Hạ. Hắn sợ mình ở xa, Mục Trọng Hạ sẽ bận rộn đến mức không có thời gian chăm sóc bản thân. Ngoài ra, gia tộc Tongxu và Uhagen đều đã có người chết vì bệnh đậu mùa, Tesir không muốn Mục Trọng Hạ phải đơn độc đối mặt với chuyện này.
Mục Trọng Hạ không nấu món ăn phức tạp, chỉ làm mì với bột canh và một ít dầu ớt. Tongxu và Uhagen cho rất nhiều ớt vào mì rồi vừa ăn vừa khóc. Mục Hi là người có nhiều cảm xúc nhất, cũng ngồi khóc bên cạnh. Cả Gu’an và Mục Trọng Hạ đều không nói lời nào an ủi. Ngay cả đàn ông đôi khi cũng cần phải khóc một trận cho thỏa thích.
※
Mục Trọng Hạ đích thân nấu ăn cho hai học trò trong năm ngày, mỗi ngày hai bữa, trưa và tối. Năm ngày sau, Tongxu và Uhagen tắm rửa sạch sẽ, cạo râu, cắt mái tóc dài và đến xưởng cùng Mục Hi, người đã ở cùng an ủi họ trong năm ngày. Gu’an và Mục Trọng Hạ đều thở phào nhẹ nhõm. Một ngày sau khi Tongxu và Uhagen trở lại xưởng, Tesir cũng rời khỏi lãnh địa thủ lĩnh và trở về pháo đài Cầu Đá.
Ngay khi Tesir rời đi, Taqilan đã đến. Mục Trọng Hạ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, trên mặt vẫn còn vương chút d*c v*ng. Taqilan không để ý đến nét mặt ướt át của cậu, chỉ lo lắng hỏi: “Tongxu và Uhagen có ổn không?”
Mục Trọng Hạ: “Có vẻ đã khá hơn rồi.” Sau đó, cậu nói, “Uhagen có một mối tình từ thời thơ ấu. Khi chúng tôi đến Venice lần đầu…” Kể với Taqilan về cách họ gặp Xinya và sự vướng mắc về tình cảm giữa Xinya và Uhagen, Mục Trọng Hạ nói, “Xinya cũng bị nhiễm bệnh và thầy thuốc bộ lạc đang chăm sóc cô ấy. Uhagen luôn nghĩ Xinya đã kết hôn, tất cả chúng tôi cũng đều nghĩ vậy, nhưng không ngờ Xinya chỉ nói vậy thôi, và gia tộc Zhantai cũng không ép Xinya kết hôn. Họ hẳn đã cân nhắc đến thân phận thợ cơ khí của Uhagen. Abiwo nói Xinya đã đồng ý. Nếu lần này có thể hồi phục, cô ấy sẵn sàng đến Yahan để tìm Uhagen. Uhagen muốn quay lại đón Xinya, và đích thân mang tro cốt và di vật của ông nội anh ta về.”
Taqilan thở dài: “Như vậy cũng tốt. Có cô gái mình yêu bên cạnh, Uhagen hẳn sẽ sớm vượt qua được nỗi đau mất mát người thân.”
Mục Trọng Hạ gật đầu: “Trước kia Gu’an cũng cảm thấy tiếc nuối vì Xinya không thể ở bên Uhagen.” Lúc này, Mục Trọng Hạ lo lắng nói: “Trong thư của Abiwo nói tình hình của Zhuotan rất không ổn, Baisimi và Ifusai đang chăm sóc Zhuotan ở thành Hesara, hy vọng Zhuotan có thể sống sót.”
Taqilan cũng đau lòng nói: “Lần này rất nhiều thợ cơ khí và pháp sư của Venice đã chết. Bây giờ tình hình của khu Likuo đã ổn định, anh trai tôi nên để Terra đến khu Sangzhu hỗ trợ. Tôi vẫn chưa nói với mấy vị đại sư Mengri về việc này.”
Mục Trọng Hạ cũng thở dài. Nếu mấy vị đại sư biết có hơn hai mươi thợ cơ khí trong hiệp hội đã chết vì căn bệnh này, họ sẽ rất buồn.
Mỗi thợ cơ khí đều là tài sản vô giá của Venice. Đây là mất mát của hiệp hội, hơn nữa, đấy là các phân hội còn chưa liệt kê danh sách… Taqilan cũng rất buồn về sự mất mát của các pháp sư, nhưng tỷ lệ tử vong của các pháp sư thấp hơn nhiều so với các thợ cơ khí. Cô lại trao đổi một vấn đề với Mục Trọng Hạ: “Cậu có nghĩ là pháp sư có khả năng kháng bệnh tốt hơn người thường không?”
Mục Trọng Hạ: “Đợi mấy người Ersong trở về, chúng ta sẽ xem số liệu thống kê. Nếu có thể lấy được số liệu từ Eden thì sẽ rõ ràng hơn.”
Taqilan: “Tôi sẽ quay lại Likuo sau khi dịch bệnh kết thúc. Lấy danh nghĩa hiệp hội đến Eden hẳn sẽ không khó, chỉ để thể hiện sự quan tâm thôi.”
Mục Trọng Hạ gật đầu, sau đó nói: “Tôi quyết định tiếp tục nghiên cứu máy truyền tin thuật pháp. Không thể liên lạc đường dài thật quá bất tiện. Nếu bây giờ chúng ta có máy truyền tin, vậy thì sẽ biết được tình hình ở Venice và Eden nhanh hơn nhiều.”
Taqilan: “Đó cũng là điều tôi muốn nói với cậu.”
Ngày thứ ba sau khi nói chuyện với Taqilan, Mục Trọng Hạ triệu tập các thợ cơ khí và pháp sư của Venice và Eden để khởi động lại việc nghiên cứu và phát triển máy truyền tin thuật pháp. Những người thợ cơ khí và pháp sư đã phải chờ đợi quá lâu đều vô cùng phấn khích. Áp lực tâm lý và sự tra tấn mà dịch đậu mùa gây ra cũng khiến họ muốn tiếp tục cống hiến hết mình cho công việc gian khổ để quên đi cơn ác mộng.
Tại pháo đài Cầu Đá, Tesir vừa trở về đã nhận được tin ở biên giới giữa Rừng Phù thủy và Yahan có dấu vết của người Eden. Hắn lập tức dẫn người của mình đến Rừng Phù thủy, và phát hiện ra một số người Eden đang cố gắng xâm nhập Yahan từ Rừng Phù thủy. Từ lúc rời đi, Tesir chưa hề quay trở lại pháo đài Cầu Đá. Sau khi nhận được tin tức từ những người do Tesir phái đến, bộ lạc Kelunda và Haizit đã lập tức cử thêm nhiều chiến binh đến hỗ trợ ở biên giới Rừng Phù thủy.
Tất cả ma thú ở pháo đài đều được bố trí ở biên giới Rừng Phù thủy. Mỗi ngày, những người Eden lẻn qua biên giới đều bị ma thú phát hiện nhờ khứu giác và thính giác nhạy bén. Ban đầu, Tesir dự định đợi cho đến khi dịch bệnh kết thúc mới bắt đầu xây dựng pháo đài ở biên giới Rừng Phù thủy, nhưng hắn không ngờ tình huống tồi tệ nhất lại đã xảy ra. Bây giờ chỉ có thể yêu cầu các bộ lạc Kelunda và Haizit gần nhất cử người đến canh gác nghiêm ngặt nơi này.
Mục Trọng Hạ đang cùng mọi người nghiên cứu máy truyền tin thuật pháp cũng cảm thấy tình hình rất nguy cấp sau khi nhận được tin tức từ thủ lĩnh Mushka. Pháo đài Cầu Đá dễ phòng thủ nhưng khó tấn công. Chỉ cần pháo đài Cầu Đá được phòng thủ tốt thì đường ra vào Yahan với thế giới bên ngoài sẽ bị chặn lại. Nhưng ở biên giới Rừng Phù thủy lại khác. Khu vực đó dài và hẹp, lại có rừng rậm, nếu không có sự giúp sức của các ma thú thì ngay cả những người Dimata hùng mạnh cũng không thể đảm bảo là sẽ không có ai có thể “nhập cư lậu” vào Yahan. Và bây giờ, có lẽ đã có một số người dân Eden đã trốn thoát và vào được rồi.
Mục Trọng Hạ nhéo nhéo lông mày. Vì Tesir không gửi bất kỳ lá thư nào nên cậu đoán là có thể đã có tình hình mới ở Pháo đài Cầu Đá. Điều khiến cậu ngạc nhiên là Pháo đài Cầu Đá vẫn ổn, nhưng lại có rắc rối ở biên giới Rừng Phù thủy. Mục Trọng Hạ có tình cảm đặc biệt với Rừng Phù Thủy. Vì Abiwo có mâu thuẫn với Kesmer trong Rừng Phù thủy nên cậu mới được Tesir đưa đến Yahan.
Cậu phải làm gì đó để giảm bớt áp lực cho Tesir. Người Eden không sợ những nguy hiểm của Rừng phủ thuỷ, đã mạo hiểm tiến vào Yahan, điều này cho thấy tình hình ở Eden không hề tốt hơn Venice, thậm chí có thể còn tệ hơn. Giao thông ở Eden thuận tiện hơn nhiều so với hầu hết các nơi khác ở Venice, và khi có dịch bệnh bùng phát, nó sẽ lây lan dễ dàng và nhanh hơn. Không biết Đại công tước Aura hiện đang ở đâu và liệu quốc vương Eden có bị nhiễm bệnh hay không. Lúc này, Mục Trọng Hạ chân thành hy vọng quốc vương Eden không sao và Đại công tước Aura đã trở về Athens.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Mục Trọng Hạ cầm bút lên.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.