🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 243: Càng trầm trọng

Không biết có phải vì có Tesir bên cạnh hay không, nhưng đêm đó, mth đã ngủ rất sâu, còn cảm thấy ổ chăn cực kỳ ấm áp, thậm chí buổi sáng thức dậy còn ngơ ngác một lúc mới hoàn toàn tỉnh táo. Đúng như dự đoán, Tesir không có trong lều, nhưng nước nóng trong ấm thuật pháp đã ở trong bát, chỉ cần bẻ bánh yến mạch ra là được, còn cả cốc tinh thạch có sữa bột đã pha sẵn. Mục Trọng Hạ mặc quần áo, rửa mặt, ăn sáng và đến lều không xa để tìm Mục Hi, Tongxu và Uhagen. Ba người không có ở đó. Sau khi hỏi thăm xung quanh, cậu mới biết họ đều đã đến cột điện thuật pháp. Nghe nói tối qua, nó đã khiến 20 đến 30 người Eden cố gắng vượt biên hôn mê.

Mục Trọng Hạ không đi hóng chuyện mà quay trở lại lều. Không biết Muzai đã đi đâu, nhưng có lẽ nó đã tới đó xem rồi. Tesir nói chỉ cần cột điện thuật pháp có thể đạt được hiệu quả mong đợi thì hắn sẽ trở lại pháo đài Cầu Đá và không cần phải ở lại đây nữa. Mục Trọng Hạ chỉ cần thu dọn vài hành lý mà Tesir mang theo.

Đến gần trưa, Tesir mới trở lại. Mặc dù vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhưng Mục Trọng Hạ có thể thấy tâm trạng hắn đang rất tốt, nên cậu tươi cười hỏi: “Sao rồi anh?”

Trong mắt Tesir như có ánh sáng, hắn ôm najia của mình rồi cúi người hôn cậu. Hắn không nói thế nào, nhưng Mục Trọng Hạ biết là không cần phải hỏi. Sau khi hai người hôn nhau, Mục Trọng Hạ hỏi, “Anh định làm gì với những người Eden bị bắt kia? Cũng để họ đổi sức lao động lấy vật tư hỗ trợ như những người Dirottt à?”

Tesir không thích người Eden, vì vậy hắn đã kể cho Mục Trọng Hạ cách hắn đối phó với họ. Mục Trọng Hạ nghe rồi cũng không nói gì, chỉ bảo: “Người Dirott có rất nhiều thợ thủ công, có lẽ người Eden cũng có. Trên lục địa Rodrigue, công nghệ tiên tiến nhất đều ở Eden. Bình thường, họ kiểm soát rất chặt chẽ việc xuất khẩu công nghệ. Bây giờ họ còn đang phải lo thân, đây cũng là cơ hội cho chúng ta.”

Vẻ mặt Tesir nghiêm túc.

Mục Trọng Hạ: “Những người có kỹ năng và có thể được bộ lạc sử dụng thì nên đưa đến Pháo đài Cầu Đá cùng với những người Dirott kia. Chúng ta có thể nhân cơ hội này học kỹ năng của họ, như vậy sau này chúng ta sẽ không bị khống chế. Còn những người khác… em nghĩ việc dựng trại ở đây trong tương lai sẽ là bình thường, vậy tại sao không để họ khai hoang luôn. Chúng ta cũng có thể canh tác đất nông nghiệp và trồng trọt lương thực ở đây, để những người đóng quân ở đây trong tương lai có thể tự cung tự cấp và sau này không cần phải gửi vật tư nữa.”

Tesir: “Ngày mai chúng ta sẽ rời đi, em có thể nói chi tiết với anh.”

Mục Trọng Hạ: “Vậy thì bảo người đưa Tongxu, Mục Hi và Uhagen về trước đi, mấy ngày nữa em sẽ về sau.”

Tesir lập tức ra ngoài dặn dò.

Tongxu, Mục Hi và Uhagen tận mắt chứng kiến ​​sức mạnh của cột điện thuật pháp, trong lòng vô cùng phấn khích. Bọn họ muốn lập tức vào phòng làm việc của mình nghiên cứu pháp trận mà thầy (anh trai) để lại cho họ học tập. Khi nghe tin thầy (anh trai) ở lại thêm hai ngày, ba người cũng không xin ở lại nữa – họ không muốn làm bóng đèn giữa thầy (anh trai) và Ưng Vương Tesir.

Trong lúc Tesir ra ngoài chỉ thị, Mục Trọng Hạ sắp xếp hành lý đã đóng gói và hỏi người xem giặt quần áo ở đâu. Trong doanh trại không có máy giặt, vì vậy Mục Trọng Hạ cầm một chậu quần áo bẩn đi ra bờ sông. Khi những người trong doanh trại thấy Mục đại sư ra bờ sông giặt quần áo, họ lập tức chạy đến và nói mình sẽ giặt. Làm sao Mục đại sư có thể giặt quần áo được! Tay Mục đại sư không phải để giặt quần áo! Lại nhìn lại, tất cả đều là quần áo của Ưng Vương, nên Mục đại sư không cần giặt! Cứ để họ giặt thôi!

Ngay khi tay Mục Trọng Hạ vừa ướt, quần áo đã bị một nhóm đàn ông lực lưỡng giật mất. Mục Trọng Hạ bị các chiến binh của bộ lạc Zhailamu đẩy trở lại lều mà dở khóc dở cười.

“Mục đại sư, ngài ăn một ít quả tím đi. Sáng nay tôi mới hái, không quá chua đâu.”

Ngay khi Mục Trọng Hạ bước vào lều, một chiến binh trẻ tuổi đã mang theo một chiếc giỏ nhỏ và nói. Quả tím là một loại quả dại có nguồn gốc từ YYahan, kích thước tương đương với cà chua bi, màu tím đậm. Nó không nhiều nước và hơi chua, nhưng đây là loại quả duy nhất mà những chiến binh này có thể kiếm được. Đường biên giới với Rừng Phù Thủy không được phủ điện hoàn toàn, và có một khoảng đất trống gần doanh trại, nếu không thì những chiến binh sẽ không thể vượt qua hàng rào điện để đưa mấy người Eden bị ngất xỉu vào được. Lúc bình thường, các chiến binh không dám đến Rừng Phù Thủy để tìm quả dại. Chưa kể đến việc những quả dại trong Rừng Phù Thủy có bị vô số người Eden ẩn náu trong đó hái, mà còn không ai biết liệu ở đó có virus đậu mùa hay không. Chưa bao giờ người Dimata cảm thấy YYahan của họ an toàn như vậy.

Quả tím có vị hơi chua. Mục Trọng Hạ thường thích ăn quả mọng và nho cát do chính mình trồng. Nhưng trong điều kiện như vậy mà các chiến binh trong bộ lạc vẫn hái quả tím cho cậu nên Mục Trọng Hạ rất cảm động. Và như các chiến binh đã nói, đúng là không quá chua. Mục Trọng Hạ vừa ăn quả tím vừa nghĩ, mặc dù quả tím có hơi chua, nhưng nó hoàn toàn có thể làm thành mứt và rượu hoa quả.

Trên xe ngựa trở về, Uhagen thấy Mục Hi có vẻ như có tâm sự, liền nói: “Mục Hi, sao vậy? Mệt à?”

Mục Hi hồi thần, liên tục lắc đầu: “Không, tôi không mệt.”

Tongxu: “Chắc Mục Hi đang nghĩ đến trận pháp trên cột điện. Sắp xếp của thầy quá hoàn hảo, Uhagen, có hai trận pháp mà tôi không hiểu được, anh có hiểu không?”

Tongxu nói vậy nên đã chuyển sự chú ý của Uhagen sang trận pháp, khiến Mục Hi thầm thở phào nhẹ nhõm. Uhagen nói: “Pháp trận của thầy thực sự rất tinh xảo, hẳn anh cũng thấy rồi, tôi nghĩ hai trận pháp mà thầy sử dụng đều là trận pháp hoàn toàn mới. Nhiều vật phẩm thuật pháp mới do thầy thiết kế cũng đều có trận pháp mới.”

Tongxu thở dài: “Những vật phẩm thuật pháp do thầy hợp tác với đại sư Taqilan thiết kế chỉ có thể nói là hoàn hảo. Tài năng cơ khí của thầy luôn mang đến nguồn cảm hứng vô hạn cho đại sư Taqilan. Từ khi Đại sư Taqilan và sư phụ trở thành bạn bè, Đại sư Taqilan cũng đã thiết kế ra rất nhiều pháp trận mới.”

Mục Hi hơi giật mình, mím môi.

Lúc này, Tongxu và Uhagen đều không nhận ra sự bất thường của Mục Hi. Uhagen nói: “Sau khi về, chúng ta vẫn nên dành nửa ngày để pha chế dung dịch khử trùng 84, nửa ngày còn lại, chúng ta cùng nhau nghiên cứu cột điện thuật pháp mà thầy đã để lại.”

Tongxu gật đầu đồng ý: “Hai trận pháp mới trên cột điện thuật pháp đó, chúng ta cũng quên hỏi thầy xem tên nó là gì rồi.”

Uhagen: “Chắc chắn đại sư Taqilan cũng biết. Nhưng do dịch đậu mùa, e là mùa ấm này, đại sư Taqilan không thể trở về Likuo nên không thể đến hiệp hội pháp sư để đặt tên và chứng nhận cho hai trận pháp mới này.”

Tongxu: “Đợi thầy về chúng ta sẽ nói với thầy. Mặc dù không phải trận pháp cấp cao, nhưng cũng là trận pháp mới. Trước khi đại sư Taqilan trở về Likuo để chứng nhận, chúng ta đừng để các pháp sư khác trong bộ lạc nhìn thấy hai trận pháp đó.”

Uhagen gật đầu.

Trong lòng Mục Hi lại hơi lo lắng. Cậu không rõ liệu trận pháp mới xuất hiện trên các vật phẩm thuật pháp mới do anh trai thiết kế trước đây có phải do đại sư Taqilan giúp thiết kế hay không, nhưng trận pháp mới trên cột điện thuật pháp chắc chắn là do anh trai thiết kế! Gần đây đại sư Taqilan rất bận, khi anh trai thiết kế cột điện thuật pháp, anh ấy luôn ở trong phòng làm việc của mình, hoàn toàn không có thời gian để thảo luận với đại sư Taqilan. Hơn nữa, cậu là người duy nhất trong ba người biết anh trai cũng là một pháp sư. Một giọng nói trong lòng khẳng định với cậu, rằng hai trận pháp mới trên cột điện thuật pháp chắc chắn là do anh trai tự tay làm chứ không phải do đại sư Taqilan giúp đỡ. Không được, đợi anh trai về, cậu phải nói trước với anh trai, để khi Uhagen và Tongxu nói chuyện chứng nhận với anh trai, anh trai không bị lộ tẩy.

Bị ngắt lời như vậy, Mục Hi cũng quên mất chuyện mình đã băn khoăn từ sáng sớm. Tesir không thích người Eden, nhưng xét đến việc Venice, đặc biệt là bộ lạc Zhailamu sau này khó tránh khỏi việc hợp tác với Eden, dù sao thì hai vị hoàng tử vẫn còn ở bộ lạc, nên những người Eden tị nạn này thực sự không thể mặc kệ được. Nhưng họ đã quan tâm thì cũng không thể âm thầm làm việc tốt. Mục Trọng Hạ vừa đưa ra ý kiến cho Tesir, vừa bảo Tesir gửi thư về bộ lạc, nhờ thủ lĩnh Mushka kể lại tình hình ở biên giới phù thủy cho hai vị hoàng tử Kaidel và Sulei. Là hoàng tử của Eden, dân chúng Eden bị dịch đậu mùa hoành hành phải rời bỏ quê hương, trải qua muôn vàn khó khăn đến YYahan, bọn họ cũng phải có động thái gì đó mới được.

Thư của Tesir gửi cho thủ lĩnh đến bộ lạc muộn hơn Mục Hi, Tongxu và Uhagen nửa ngày. Mushka đọc thư xong đã cử người gọi hai vị hoàng tử Kaidel và Sulei đến, đưa thư của Tesir cho hai vị hoàng tử xem. Cả hai xem xong thì đều rất ngạc nhiên, họ thực sự không biết chuyện người Eden vượt biên từ rừng phù thủy đến YYahan để tị nạn.

Mushka nói: “Trước đây số người đến không nhiều. Để ngăn người Eden mang bệnh đậu mùa đến YYahan lần nữa, Tesir đã đích thân dẫn người canh giữ biên giới. Bây giờ ngày càng có nhiều người Eden chạy nạn từ rừng phù thủy đến YYahan, có thể thấy tình hình hiện tại của Eden không mấy lạc quan, vì vậy Tesir đã bảo ta nói chuyện này với hai vị điện hạ.”

Không đợi Mushka nói xong, hoàng tử Kaidel đã nói trước: “Ta và Sulei sẽ đến biên giới rừng phù thủy, rất cảm ơn ngài và Ưng Vương Tesir đã nỗ lực vì dân chúng Eden chúng ta.”

Hoàng tử Kaidel đứng dậy, trịnh trọng cúi người cảm ơn, hoàng tử Sulei cũng đứng dậy cúi người theo. Mushka nhận lời cảm ơn của hai vị hoàng tử, nói: “Có hai vị điện hạ đến trấn giữ, những người Eden đến đây cũng sẽ yên tâm, chúng tôi cũng dễ dàng sắp xếp hơn.”

Từ lều thủ lĩnh đi ra, sắc mặt hoàng tử Kaidel và Sulei đều rất nghiêm trọng. Cả hai cũng không lãng phí thời gian, đơn giản thu dọn hành lý, mang theo tùy tùng và thân vệ rồi đi theo thị vệ thủ lĩnh do Mushka phái đi đến biên giới rừng phù thủy.

Các thợ cơ khí và pháp sư Eden cũng đã nghe tin có người Eden mạo hiểm vượt qua rừng phù thủy đến Yahan tị nạn. Từ đó có thể thấy tình hình ở Eden nghiêm trọng đến mức nào. Phía Eden lòng người xao động, họ đều lo lắng cho người thân bạn bè ở quê nhà. Phía Venice cũng tương tự. Ngay cả ba vị đại sư Mengri, Wuyunqi và Baodu cũng rất lo lắng về tình hình ở nhà. Thư của Tesir gửi về đã nói chi tiết về tình hình của hiệp hội pháp sư và các pháp sư ở thành Tuyou. Nhưng về phía thợ cơ khí, Tesir chỉ biết qua ống âm thanh mà Terra báo về, tình hình cụ thể vẫn chưa rõ. Nhưng nghĩ đến những thợ cơ khí đã hy sinh, ba vị đại sư vô cùng đau lòng, đồng thời họ cũng may mắn vì các thợ cơ khí mà họ đưa đến bộ lạc Zhailamu đã được an toàn.

Vì đã gửi thư cho thủ lĩnh yêu cầu hai vị hoàng tử đến biên giới, Mục Trọng Hạ lại một lần nữa hoãn thời gian trở về bộ lạc. Tuy Tesir không cần phải dẫn đội tuần tra, bắt giữ người Eden bỏ trốn ở biên giới như trước, nhưng cũng rất bận rộn. Mục Trọng Hạ ngoài ba bữa ăn một ngày ra thì cũng không rảnh rỗi. Cột điện thuật pháp vẫn còn nhiều chỗ cần cải thiện, và trong mấy ngày ở biên giới này, nhìn thấy những người Eden hoảng loạn và thảm hại, tâm trạng của cậu cũng không hề thoải mái. Yahan đã giúp Venice vượt qua khó khăn, và không còn khả năng giúp Eden nữa. Hơn nữa, giữa hai nước là đường sá xa xôi, cách một Venice, với trình độ giao thông hiện tại, dù Yahan có lòng muốn giúp Eden thì chi phí cũng sẽ rất cao. Việc mà năm bộ lạc Yahan hiện tại có thể làm là tiếp nhận người Eden tị nạn, cung cấp hỗ trợ y tế cơ bản cho người Eden bị bệnh. Nhưng năm bộ lạc Yahan hiện tại đã hết thảo dược, mùa ấm vừa đến, nhiều thảo dược vẫn chưa mọc, thảo dược trồng trong vườn thuốc cũng cần thời gian để phát triển.

Hai vị hoàng tử Kaidel và Sulei không đi xe ngựa, mà cưỡi ngựa suốt chặng đường. Mushka đã cung cấp ngựa chiến của bộ lạc, hai vị hoàng tử đã đến doanh trại biên giới vào sáng sớm ngày thứ năm. Mặc dù tốc độ của ngựa chiến nhanh nhưng thể lực của hai vị hoàng tử không theo kịp, nên vẫn chậm hơn một chút so với tốc độ của người Dimata cưỡi ngựa đến.

Khi hai vị hoàng tử đến, Tesir đã dậy rồi. Lưới điện thuật pháp đã ngăn cách người Eden và Yahan. Sau khi bị điện giật vài lần, người Eden không còn cố gắng vượt qua lưới điện nữa, nhưng họ cũng không rời đi. Cách lưới điện thuật pháp, người Eden từ rừng phù thủy bước ra ngày càng đông. Nỗi tuyệt vọng mà cây cầu đá từng mang lại cho người Dirott, giờ lại lan tỏa trong người Eden.

Hai vị hoàng tử Kaidel và Sulei đến biên giới, điều đầu tiên họ chú ý là hàng rào kim loại dài, sau đó là những người Eden bị ngăn cách bởi hàng rào kim loại ấy. Kaidel và Sulei tạm thời không quan tâm đến việc hỏi về hàng rào kim loại, vẻ ngoài khác biệt rõ rệt của họ so với người Dimata đã thu hút đám đông người Eden đang ngồi dưới đất.

Kaidel cầm loa từ tay thị vệ, hướng về đám đông và nói lớn: “Dân chúng Eden, ta là hoàng tử Kaidel.”

Hoàng tử Kaidel vừa dứt lời, đám đông người Eden lập tức bùng nổ. Sau tiếng kêu kinh ngạc, người Eden lần lượt đứng dậy, họ khóc lóc và hô lớn “Điện hạ”. Họ không biết tại sao điện hạ của họ lại ở Yahan, nhưng nếu điện hạ đã ở đây thì họ được cứu rồi!

Sự xuất hiện của hai vị hoàng tử Kaidel và Sulei nhanh chóng ổn định lòng người Eden. Tesir lại không có ý định cưỡng chế đóng cột điện thuật pháp, cũng không cho Kaidel và Sulei đi từ phía doanh trại sang, mà để người Eden cử hai đại diện đến gặp hai vị hoàng tử, thảo luận về vấn đề sắp xếp. Kaidel và Sulei cũng không cố chấp đi sang. Cả hai cũng hiểu Tesir không cho họ đi sang cũng là để bảo vệ họ khỏi bị lây nhiễm.

“Ngày mai anh sẽ đưa em về bộ lạc.”

Khi ăn trưa, Tesir đột nhiên nói một câu. Mục Trọng Hạ ngạc nhiên hỏi: “Anh có thể đi được sao?”

Tesir: “Đó là người Eden, không phải trách nhiệm của bộ lạc Zhailamu. Kaidel đồng ý để người Eden khai hoang đổi lấy thức ăn, anh đã bảo Duanharan đến phụ trách. Kaidel và Sulei sẽ ở lại đây.”

Mục Trọng Hạ hiểu ra. Dù sao thì nơi này gần bộ lạc Kelunda nhất, do bộ lạc Kelunda phụ trách là thích hợp nhất. Tesir tiếp tục nói: “Anh còn phải bàn bạc một số việc với thủ lĩnh, cũng cần phải về một chuyến.”

Mục Trọng Hạ gật đầu, không hỏi thêm Tesir muốn bàn bạc gì với thủ lĩnh nữa.

Ý của Tesir là, biên giới rừng phù thủy chủ yếu sẽ giao cho bộ lạc Kelunda xử lý, dù sao thì najia của hắn đã giúp giải quyết vấn đề lớn nhất rồi. Vai trò của Kaidel và Sulei là an ủi người Eden, khiến họ tự nguyện dùng sức lao động để đổi lấy thức ăn, chỗ ở và sự chữa trị của người Dimata. Kaidel và Sulei cũng hiểu bộ lạc Zhailamu đã làm hết sức mình. Họ hiểu rõ về dịch bệnh này nhất, cũng biết để hỗ trợ Venice, bộ lạc Zhailamu đã bỏ ra bao nhiêu thứ. So với những người tị nạn bình thường từ Eden, điều họ lo lắng hơn là Công tước Aura đã đi và sẽ trở về. Mặc dù nói như vậy là tàn nhẫn, nhưng đối với những người ở vị trí cao, giữa thảm họa, điều họ quan tâm nhất luôn là những người có liên quan mật thiết đến lợi ích của họ.

Sáng hôm sau, sau khi Tesir dặn dò Kaidel, Sulei thêm một lần nữa, hắn đã đưa Mục Trọng Hạ rời khỏi doanh trại, trở về bộ lạc. Trên đường đi, họ sẽ nghỉ đêm tại trạm dịch và bộ lạc Kelunda.

Tesir đã đưa Mục Trọng Hạ đi rồi. Kaidel và Sulei đứng trước một cột điện thuật pháp, ánh mắt sâu thẳm. Cả hai không cần hỏi cũng biết thứ này là do ai làm ra. Chỉ với những cột điện thuật pháp và hàng rào dây kim loại đầy gai được quấn bằng kỹ thuật đặc biệt như vậy, người Eden đã bị chặn lại ở biên giới rừng phù thủy.

Hoàng tử Sulei giơ tay muốn chạm vào, bị hoàng tử Kaidel nắm chặt. Anh ta thì thầm: “Em quên lời Tesir cảnh báo rồi sao.”

Hoàng tử Sulei rụt tay lại.

Hoàng tử Kaidel: “Về thôi.”

Hoàng tử Sulei hơi chán nản: “Có Mục Trọng Hạ, Yahan ngày càng mạnh hơn. Việc cậu ta trở thành thợ cơ khí cấp miện chỉ còn là vấn đề thời gian.”

Hoàng tử Kaidel: “Chuyện này chẳng phải đã rõ ràng từ lâu rồi sao? Bây giờ việc chúng ta cần giải quyết là dân chúng Eden đang lưu lạc.”

Hoàng tử Sulei thở dài một hơi, tâm trạng nặng nề. Cậu ta không biết hoàng tử Kaidel đang ngày càng lo sợ về Mục Trọng Hạ hơn. Một người có thể giúp Yahan chống lại dịch bệnh, tăng sản lượng cây trồng, làm sâu sắc mối quan hệ giữa Yahan và Venice… lại còn là một thợ cơ khí thiên tài… để một người như vậy ở lại Yahan, thực sự không có mối đe dọa nào đối với Eden sao?

Nhưng hoàng tử Kaidel cũng biết rõ, dù anh ta có lo sợ Mục Trọng Hạ đến mấy thì cũng không thể làm gì được cậu. Khi Công tước Aura còn ở đây, họ đã không có cơ hội làm gì Mục Trọng Hạ, bây giờ Công tước Aura không còn ở, họ càng không có cơ hội. Trừ khi anh ta muốn bị người Dimata xé xác thành từng mảnh. Nhưng chính vì không thể làm gì nên tâm trạng của hoàng tử Kaidel mới càng nặng nề hơn.

Hoàng tử Kaidel không nói nỗi lo sợ của mình cho hoàng tử Sulei biết. Kể từ khi Mục Trọng Hạ cứu hoàng tử Sulei, tình cảm của hoàng tử Sulei đối với Mục Trọng Hạ rất phức tạp. Mặc dù hoàng tử Sulei chưa bao giờ nói với ai, nhưng hoàng tử Kaidel đã nhận ra. Vì vậy, anh ta không thể nói với hoàng tử Sulei được. Nhưng mối đe dọa của Mục Trọng Hạ đối với Eden trong mắt anh ta là có thể nhìn thấy được. Một người như vậy, đã tạm thời không thể giết được thì phải tìm cách đưa cậu về Eden. Tất nhiên, điều này cũng vô cùng khó khăn. Lần đầu tiên, hoàng tử Kaidel cảm thấy thế lực mà mình nắm giữ quá yếu. Công tước muốn anh ta kế vị, nếu anh ta trở thành quốc vương, tuyệt đối không thể để một người có mối đe dọa đối với Eden như vậy ở lại Yahan được!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.