Chương 250: Có, sẽ oán hận chứ! Mục Trọng Hạ hơi ngây ra, nhưng Tesir lại rất bình tĩnh: “Em và Mục Hi chỉ có một mối bận tâm duy nhất ở Eden là Patrice, em cũng từng nói nếu có cơ hội sẽ dời mộ bà ấy về Yahan. Tulasen có cơ hội đến Eden, anh đã nhờ anh ta giúp mang về.” Mục Trọng Hạ lắp bắp: “Anh, sao anh, không nói với em.” Tesir: “Anh không chắc Tulasen có thể mang về được không.” Mục Trọng Hạ nhìn Tesir một lúc lâu, rồi nghiêng người lao vào vòng tay hắn, ôm chặt hắn: “Cảm ơn anh!” Tesir nhíu mày: “Đừng nói ‘cảm ơn’ với anh.” Mục Trọng Hạ ngẩng đầu lên, thấy Tesir không vui, cậu cười toe toét: “Anh thật sự đã cho em một bất ngờ lớn, sáng mai em sẽ đi nói với Mục Hi. Chắc chắn nó sẽ vui phát điên!” Không, chắc chắn sẽ khóc chết. Bây giờ muộn rồi, cứ để nó ngủ ngon đã. Đối với Mục Hi, người mà cậu ấy quan tâm nhất trong hai kiếp chỉ có Patrice. Mặc dù chưa bao giờ gặp mẹ ruột của mình, thứ duy nhất cậu ấy có chỉ là bức ảnh của mẹ ruột. Nhưng “kiếp trước”, trong vô số đêm cô đơn, bức ảnh đó là dũng khí duy nhất giúp “Mục Hi” nhỏ bé kiên trì. Đêm nay, mặc dù bị Tesir lật qua lật lại “ăn” mấy lần, Mục Trọng Hạ vẫn ngủ không yên. Trong mơ đều là Mục Hi nhỏ bé, là bức ảnh Patrice ôm Mục Hi mới sinh, là cái chết của Patrice… Cứ như một bộ phim, từng cảnh một nhanh chóng lướt qua trước mắt cậu rồi lặp đi lặp lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-he-cua-dimata-neleta/2913933/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.