Cậu bé Tiêu Dã từ nhỏ đã không có mẹ.
Còn ba cậu, chỉ hai chữ “sợ hãi” là không đủ để diễn tả.
Trong mắt Tiêu Dã, Tiêu Cường cao lớn như một gã khổng lồ, có thể dễ dàng bẻ gãy xương của cậu.
Và nơi ẩn nấu của cậu, ngoài cái tủ quần áo tối tăm không ánh sáng còn có ông bà nội.
Mùa xuân năm năm trước, ông của Tiêu Dã đã qua đời.
Mùa đông ba năm trước, bà của Tiêu Dã gặp chuyện không may.
Khi đó, Tiêu Dã vừa mới trải qua sinh nhật mười bốn tuổi.
Bà của Tiêu Dã nằm trong bệnh viện chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm thì Tiêu Cường đã lục lọi tài sản có giá trị trong nhà nhưng không tìm thấy gì cả.
Đó là những ngày khó khăn nhất của Tiêu Dã. Một đứa trẻ không biết gì, bỗng nhiên bị yêu cầu phải gánh vác cả gia đình, chăm sóc cho bà nội bị liệt toàn thân.
Vậy mà cậu bé ấy vẫn vượt qua được.
Tiêu Dã lúc này đang đeo găng tay, sau đó thọc tay vào mền.
Một lúc lâu sau, anh rút tay ra, cuốn găng lại rồi ném vào thùng rác trong nhà vệ sinh.
Tiêu Dã lấy một chậu nước ấm về phòng, mở lò sưởi bên cạnh để sưởi cho bà, rồi cởi bỏ quần áo của bà, trước tiên kiểm tra những vết loét đã đóng vảy, sau đó lau người cho bà.
Tiêu Dã vừa làm vừa tự nhiên trò chuyện với bà: “Bà ơi, dạo này bà bị nóng trong người đúng không?”
Bà mở mắt, đồng tử mờ đục, da mặt có chút co giật, phát ra âm thanh ‘ô ô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-he-hoang-da-toan-nhi/1463641/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.