Nàng mất ý niệm về thời gian, và không biết đã trễ cỡ nào. Khi nàng bước trở ra đường thì tất cả cửa sổ các ngôi nhà nằm giữa từ nhà cô Hatchard cho đến ngôi nhà của Royall đều tối om.
Khi nàng đi dưới những cây vân sam trong màn sương tối, dường như nàng thấy hai gương mặt trong bóng đêm gần ao thả vịt. Nàng lùi lại và nhìn, nhưng không có gì động đậy, nàng nhìn thật lâu vào ánh đèn được thắp sáng trong phòng mà bóng tối đã làm nàng lẫn lộn, rồi nghĩ có lẽ mình nhìn lầm.
Nàng tiếp tục đi, lòng tự hỏi lòng không biết ông Royall có còn ngồi trên ngưỡng cửa không. Nhưng với tâm trạng phấn khởi, nàng không cần biết ông Royall có chờ mình hay không. Rồi sự đau đớn vô cùng về cuộc sống làm cho nàng cảm thấy mình đang bềnh bồng trong một đám mây đen và thực tế bên dưới mỗi ngày đã thu nhỏ lại thành hạt bụi trong khoảng không. Nhưng cổng nhà vắng tanh, chiếc mũ của ông Royall treo trên móc ở hành lang, đèn nhà bếp vẫn mở để nàng thấy đường lên phòng. Nàng lên phòng mình.
Buổi sáng hôm sau, thời gian trôi đi mà không có sự kiện nào xảy ra. Charity đã tưởng tượng rằng, bằng cách này hay cách khác, nàng sẽ biết được Harney đã đi hay chưa, nhưng bà Verena điếc lác không cho nàng biết được tin gì mà cũng không ai tới nhà mang cho nàng một chút ánh sáng nào về việc này.
Ông Royall ra đi sớm và không trở về cho đến khi Verena dọn bàn cho bữa trưa. Khi trở về,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-he/819903/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.