Trời âm u, bên ngoài đình nghỉ chân cỏ tàn lạnh lẽo, biểu hiện rõ ràng của khí tượng mùa đông, trên đường cũng không có xe ngựa, người đi đường cũng rất thưa thớt, vì vậy mọi người đứng trước đình liền làm cho người khác đặc biệt chú ý.
Dương Chẩn nói: “Không cần xe ngựa?”
Nhìn con đường kéo dài xa xa, Hồng Ngưng lắc đầu, không cần, bởi vì không biết con đường này dẫn đến đâu, càng không biết bản thân sẽ ngừng lại ở nơi nào, câu nói “đi đâu về đâu” chắc là để nói đến việc như vậy.
Đấu tranh quật cường cuối cùng cũng chống không lại số phận, và cả người nắm giữ số phận kia.
Mà chuyện người mạnh nắm giữ số phận kẻ yếu dường như cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa(hiển nhiên).
Nghỉ ngơi hai tháng, thế giới này đã trở nên có chút xa lạ, Hồng Ngưng thản nhiên thu lại ánh mắt, nụ cười trên môi lộ vẻ lễ phép: “Quấy rầy quý phủ đã lâu như vậy, đa tạ Vương gia.”
Dương Chẩn “ừ” một tiếng: “Sợ là trời đang muốn mưa.”
Hồng Ngưng ngẩng mặt nhìn sắc trời: “Vậy dân nữ nên đi trước, cáo từ, Vương gia bảo trọng.”
Xoay người, tay liền bị giữ chặt, cánh tay này rất có lực, tuyên cáo rằng đối phương là người chuyên chế và mạnh mẽ.
Hắn thản nhiên nói: “Nhất định phải đi?”
Buổi tối hôm đó hắn không gặp Cẩm Tú, chỉ nói nàng đấu pháp với yêu hồ bị thương, vội vã mang về rồi mời danh y tìm thuốc tốt, bảo nàng an tâm điều dưỡng, sau đó lại không giống ngày thường lui tới quấy rầy, đến khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-hoa-roi-gap-lai-chang/801625/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.