Ta thức dậy trong vòng tay a ca, thấy tiếng mưa đã dứt, hẳn là trời đã tạnh.
A ca đã thức từ bao giờ, hoặc là huynh ấy chưa từng chợp mắt, cứ thế chống tay nhìn ta chăm chăm, chẳng hề biết chán.
Ta tránh đi ánh mắt đầy nhu tình kia, muốn đẩy a ca ra, nhích về sau một chút. A ca lại chẳng chịu buông ta ra, chỉ khẽ nói:
"Trời còn chưa sáng, A Bích ngủ thêm đi."
Ta không thể ngờ a ca vẫn có thể bình thản nói chuyện với mình như thế, cứ như chưa có gì xảy ra. Ta ngước mắt nhìn a ca, run run nói:
"Chúng ta đã làm chuyện bất luân, trời đất sẽ không dung tha."
A ca ôm ta vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng ta an ủi, khẽ bảo:
"Đừng sợ. Tất cả đều do a ca ép buộc A Bích. Nếu trời cao có trừng phạt, cũng là nên trừng phạt a ca mới phải, A Bích có lỗi gì chứ?"
Ta lắc lắc đầu, gục lên vai a ca bật khóc, vừa khóc vừa nói trong tiếng nấc nghẹn:
"Không, a ca không hiểu... A ca không hiểu gì hết..."
A ca không hiểu rằng, ta thà gánh hết tội lỗi một mình, cũng không muốn a ca chịu khổ đau.
Người ta muốn bảo vệ nhất trên đời chính là a ca. Ta chỉ căm hận chính mình hại a ca rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục. Nếu ta có thể thông minh hơn một chút, sớm tránh xa a ca, thì làm gì có hôm nay. Hoặc là, ta nên chết cùng trượng phu ngay lúc đó, có lẽ a ca đã chẳng phạm phải tội nghiệt.
Ta đúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-hoa-thu-hai-muoi-tu/464194/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.