Ta còn nhớ, lúc nhỏ mình rất thích ngửi mùi hương trúc thoang thoảng dễ chịu trên người của a ca.
Rõ ràng xiêm y của chúng ta được giặt cùng một loại hương liệu, phòng xông cùng một loại hương, thậm chí a ca còn không đeo túi thơm bên mình như ta, thế mà huynh ấy lúc nào cũng có một mùi hương kỳ lạ như hương trúc, không nồng như hương hoa, chỉ nhàn nhạt mà rất khó quên. Ta thích lắm, mỗi tối trước khi đi ngủ đều phải ngửi một hơi mới ngủ ngon được. Sau này phải chia phòng ngủ, không còn được ngửi thấy mùi hương này mỗi đêm nữa, ta đã mất ngủ cả tháng trời, mãi về sau mới quen dần.
Chính vì vậy, ta tin rằng, mình không bao giờ có thể nhầm lẫn. Kẻ đang nằm trên giường ta lúc này, chắc chắn là a ca.
A ca hôn lên môi ta, bàn tay lần cởi ra thắt lưng của ta, rồi lại khẽ giọng nói:
"A Bích, a ca chờ ngày này, chờ suốt hai mươi năm rồi."
Ta bàng hoàng.
Ta chưa bao giờ tưởng tượng đến việc này sẽ xảy ra, thế nên đờ người ra mất một lúc, chưa biết phải làm sao. Đến khi bàn tay lành lạnh kia lần tới trước ngực mình, ta mới sực tỉnh táo lại, hoảng hốt đẩy a ca ra, thảng thốt hét lên:
"A ca, a ca làm gì vậy?"
Ta cuộn mình vào góc giường, cuống quýt kéo áo che kín nơi trước ngực mình lại.
Ta đã mong chờ a ca sẽ tỉnh táo lại, giải thích với ta rằng huynh ấy chỉ bị mộng du, hay là nhầm lẫn ta với ai khác. Thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-hoa-thu-hai-muoi-tu/464202/chuong-20-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.