Đợi khi cha con Tạ gia cáo biệt rời đi rồi, Thẩm Bạch gọi Miên Nhi tới, bảo:
"Ngồi xuống đi, vi phụ có chuyện cần nói với con."
Miên Nhi quan sát sắc mặt của nghĩa phụ, không nhìn ra được người đang có tâm tình thế nào, chỉ đành rón rén ngồi xuống, thỏ thẻ hỏi:
"Nghĩa phụ muốn nói gì với Miên Nhi?"
Thẩm Bạch nhấp một ngụm trà, hỏi:
"Tại sao lúc nãy Miên Nhi lại muốn an ủi Tạ công tử?"
Miên Nhi cười đáp:
"Miên Nhi chỉ thấy Tạ công tử là người có tài, nếu chỉ vì một lần bất đắc chí mà suy sụp tinh thần thì thật đáng tiếc. Chẳng phải nghĩa phụ vẫn nói lòng tiếc tài ai ai cũng có hay sao?"
Thẩm Bạch lắc đầu, bảo:
"Ban nãy Miên Nhi làm vậy không sai, nhưng mà lần sau không nên như thế nữa."
Miên Nhi lấy làm khó hiểu, hỏi:
"Tại sao lại không nên làm vậy nữa?"
Thẩm Bạch khẽ thở dài, bảo:
"Tạ gia là thế gia nhiều đời, trọng thần trong triều không ít, môn đệ cũng đông, không nên đắc tội. Lúc nãy Miên Nhi nói chuyện không được khéo léo, nếu chẳng phải vì giao tình hai nhà, chưa biết chừng đã làm phật lòng Tạ nhị gia, hậu quả khó lường."
Miên Nhi vốn tự mãn vào hiểu biết của mình, lại còn nhỏ tuổi háo thắng thích khoe tài, bấy giờ nghe nghĩa phụ nói vậy, mới nhận ra suýt nữa mình đã gây họa. Nàng cũng không sợ gì cho mình, chỉ lo gây rắc rối cho nghĩa phụ. Tiểu cô nương áy náy trong lòng, cúi đầu đáp:
"Miên nhi hiểu rồi, sau này không xen vào chuyện của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-hoa-thu-hai-muoi-tu/464208/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.