Cảnh Long đưa tôi lên phòng, mỗi bước đi đều dìu dắt rất là cẩn thận, cứ như không có anh dìu một bên là tôi không thể nào đi được nữa vậy. Lên đến phòng, anh nhanh chân rót nước cho tôi, đợi tôi uống xong thuốc của bác sĩ cho, anh mới yên tâm mà ngồi xuống. Lúc này, tôi mới lo lắng hỏi đến chuyện khi nãy, trong lòng thật sự rất hoang mang:
- Cảnh Long, sau khi nãy anh lại hứa với Thu Tuyết như vậy làm gì? Lỡ chúng ta không chứng minh được chuyện hình nhân kia... chẳng phải là anh...
Cảnh Long thấy tôi lo lắng, anh khẽ xoa tóc tôi, trêи môi là nụ cười rất đẹp:
- Không sao đâu, anh giải quyết chuyện này được, em đừng lo.
Tôi vẫn còn lo lắng không yên:
- Nhưng lỡ như...
Anh lại nói:
- Không thể có lỡ như... chuyện nhỏ này không làm ảnh hưởng đến anh được đâu, em đừng lo lắng quá, sẽ ổn thôi mà.
Thấy anh nói chắc nịch như vậy, trong lòng tôi cũng thêm nhiều phần yên tâm, hy vọng là mọi chuyện sẽ được giải quyết trong êm đẹp...
- À quên nữa, anh hẹn vợ chồng chú Bảo 3 ngày sau sẽ giải quyết chuyện này... anh có tính toán gì rồi phải không?
Cảnh Long gật đầu:
- Anh có một số việc cần điều tra, với lại thầy Liên hiện tại không có ở đây, anh là chờ thầy ấy về.
Tôi gật gù, ra là vậy...
Lúc này Cảnh Long mới khẽ quay sang nhìn tôi, tay anh cẩn trọng đặt nhẹ lên bụng tôi, ánh nhìn trìu mến như chứa đựng tất cả sự dịu dàng:
-
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-mang-vo-nho/438992/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.