Tại sao? Mắt Nghiêu Vũ mờ ướt, bốn năm yêu nhau như vậy, anh điềm nhiên nói chia tay, rồi lại quay về, dành cho cô tất cả sự dịu dàng, bao dung, ân cần nhất... anh yêu cô không phải vì cô đẹp, không phải vì bố cô là quan chức cấp cao... anh yêu cô từ những ngày trong trắng nhất trên giảng đường.
Lâm Hoài Dương đi công tác, một mình Thiên Trần ở nhà. Căn nhà vắng vẻ, rất ít đồ, đó là nhà của anh, sau khi cưới Thiên Trần mới sửa lại, vẫn theo phong cách giản dị như cũ. Kính, hoặc nhôm kính, gỗ tự nhiên, đi văng bằng da thật, không gian thoáng đãng, sáng choang.
Không còn cảm giác khi đến lần đầu. Ngồi trên đi văng cô thấy cô đơn. Nhìn bộ cốc thủy tinh lại liên tưởng hình ảnh thủy tinh vỡ. Cô cần sắc màu, cần nhiều những đồ dùng và đồ trang trí để làm đầy căn phòng.
Lâm Hoài Dương về, sửng sốt nhìn căn nhà biến dạng.
Cảm giác thế nào? Lâm Hoài Dương nghĩ đến một mớ hỗn độn. Là người mẫn cảm với màu sắc và đường nét, anh cau mày nhìn những tấm thảm Tân Cương sặc sỡ, bức tranh chữ theo phong cách đông tây kết hợp, búp bê vải, tượng đất nung Vô Tích, phù điêu Ấn Độ, giày cỏ, làn mây, thậm chí còn một chiếc xích đu kiểu phương Tây. Đương nhiên hỗn loạn một cách dễ chịu.
“Thiên Trần, em thích như thế này à?”
“Vâng, không có việc gì, em đi mua sắm, trong nhà cảm giác không trống trải nữa.” Thiên Trần rất hài lòng, những đồ đạc này khiến căn phòng có thêm sinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-nho-hong-tran/1528945/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.