Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Giờ đã là mùa xuân, hoa cỏ đua nở.
Cây khô gặp gió xuân, nhú lên chồi non mới, xanh tươi mơn mởn, tràn ngập sức sống, như vừa được thổi một luồng sinh khí.
Tầm mắt Lục Mang dừng ở cái cây bên ngoài đình, rồi lại chuyển qua người đàn ông trẻ tuổi đang bế đứa bé, "Anh Dương, dùng ngón chân của anh nghĩ lại, nếu chúng tôi là người do Tống Thanh Nam hay cục phó Tống mà anh nói cử đến, chúng tôi sẽ ở đây lãng phí thời gian với anh sao? Trực tiếp xách anh ra ngoài. Anh muốn mắng, tiếp tục mắng, để xem anh mắng chửi ở đây thì có ai đến giải quyết vấn đề không. Tôi có thể trực tiếp nói cho anh, không có đâu. Mọi người chỉ biết xem anh là người điên, tránh còn không kịp. Nếu anh không muốn con gái anh cả đời đều như vậy, anh nên ngậm lại cái miệng chỉ biết nói mấy lời thô tục, chuyển hóa những phẫn nộ vô ích của anh thành trí tuệ để giải quyết vấn đề."
Lời Lục Mang nói, tuy trực tiếp lại khắt khe, nhưng mỗi một câu đều có lý.
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn Lục Mang, vẻ mặt ngơ ngẩn, sự hống hách vừa nãy đã không còn. Anh ta dùng tay áo lau nước mắt, nhìn đứa con trong ngực, khóe môi mấp máy cả buổi trời, bắt đầu nhỏ giọng kể lại những bi thảm đã trải qua.
Anh ta tên Dương Huy, con gái anh ta tên Dương Cần, họ luôn kêu con bé là Rau Cần Nhỏ... Nói một lát, Dương Huy đã khóc không thành tiếng, "Trước đây Rau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-quyt-chin/1938448/quyen-4-chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.