Thẩm Tuấn Tài lấy từ trong túi áo khoác ngoài chiếc hộp nhung và mở ra.
Một cái lắc bằng thạch anh màu tím nằm bên trong.
Thẩm Tuấn Tài nắm lấy bàn tay trắng nõn nhỏ bé của cô, cẩn thận đeo chiếc vòng vào cổ tay cô: "Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy, chú đã nghĩ nhìn con đeo sẽ rất đẹp."
Lắc tay xinh xắn đã được đeo vào, nhưng bàn tay của Thẩm Tuấn Tài thuỷ chung vẫn không buông cô ra, ở mu bàn tay cô cọ cọ vuốt ve.
Nghiêm Thấm cố nén ghê tởm dâng lên trong lòng, làn da mịn màng của cô giờ bị ông ta chạm vào liền biến thành dơ bẩn, cô đột ngột rút mạnh tay về.
Thẩm Tuấn Tài cố tình không nhìn thấy sự phản kháng của cô, vẫn tiếp tục ân cần nói: "Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút."
Bàn tay ông ta vuốt mái tóc mềm mại của cô.
Nghiêm Thấm siết chặt bàn tay và xoay người rời đi.
Thẩm Tuấn Tài phía sau vẫn nhìn theo hướng cô rời đi.
Nghiêm Thấm trở lại phòng ngủ, lập tức khoá trái cửa, hung hăng đem lắc từ trên tay xuống, ném mạnh vào thùng rác, ánh mắt một mảng rét lạnh.
Cô đứng dưới vòi hoa sen xoa xoa làn da bị Thẩm Tuấn Tài chạm vào, không ngừng kì cho đến khi làn da trắng nõn mềm mại trở nên đỏ ửng một mảng.
Sau khi tắm xong, Nghiêm Thấm lau lau mái tóc ướt rượt, ánh mắt xuyên thấu lướt đến khung cửa sổ phòng của Thẩm Dịch An đang mở.
Ý nghĩ xấu xa trong lòng càng ngày càng sâu.
- --
Thứ hai,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-roi-o-kim-thanh/2341896/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.