EDITOR: Độc Ly
Hầu Tử không tim không phổi thản nhiên nói: "Nghiêm Thấm cậu làm sao vậy?"
Vương Quan Vũ vẫn trầm mặc, cảm thấy lần này tới thật không thích hợp.
Quý Hậu không bị ảnh hưởng bầu không khí của mọi người, tuỳ ý nằm lên sô pha: "Thẩm chủ tịch đại giá quang lâm, ghé qua cũng không báo trước, thật không khéo, chúng tôi chuẩn bị nhóm lửa ở đây, cũng không dư thừa nguyên liệu nấu ăn."
Nói không khéo, thực tế đang bày ra tư thế đuổi người.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.
Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.
"Chúng ta đi ra ngoài ăn?" Nghiêm Thấm quay đầu nhìn về phía Thẩm Dịch An.
Ánh mắt mỏng lạnh của Thẩm Dịch An quét qua Quý Hậu, nắm lấy tay Nghiêm Thấm: "Được."
Quý Hậu nghiến chặt hàm sau, bộ dáng hung ác, dường như muốn bổ đầu dưa của Nghiêm Thấm ra: "Bữa lẩu này là vì cậu mà mua, hiện tại cậu nói với ông đây muốn cùng cái tên mặt liệt này đi ra ngoài ăn?"
Cô thật đúng là biết cách chọc giận hắn!
Nghiêm Thấm đang phát huy hoàn hảo câu nói "Tâm tư con gái ngươi đừng đoán", "Tôi muốn ăn thịt nướng."
"Ha", Quý Hậu cười lạnh một tiếng: "Giờ tôi đi mua đầu heo, cho cậu làm thịt?"
Nghiêm Thấm: "Tôi muốn ăn thịt bò."
Quý Hậu cắn răng: "Mẹ nó cậu......Thịt nướng đúng không? Ông đây xem cậu có thể ăn được......"
"A!"
Trong phòng ngủ bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, làm ba người vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-roi-o-kim-thanh/2342084/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.