Phượng nhíu mày:
- Có thể gì sao anh không nói hết?
Nhún vai một cái Nhật Trung nói lấp lửng:
- Có thể anh ta không ghé đây nữa vì anh ta sắp cưới vợ đó. Em đã đánh mất hạnh phúc của mình thật sự rồi ngốc ạ.
Nhật Phượng sững sờ, nhưng cố trấn tĩnh lại ngay:
- Em chưa khi nào cần tới Thiên nên nghĩ cho cùng em chẳng đánh mất gì cả.
Rồi không nén được lòng mình, Phượng hỏi:
- Anh ta cưới ai vậy?
- Bác sĩ Tường Vân.
- Thiên đâu có yêu bà bác sĩ quá độ ấy.
Nhật Trung nhếch môi:
- Nhưng bà ta yêu Thiên, hắn sẽ hạnh phúc với người hết lòng yêu mình.
- Em không tin. Làm sao Thiên có thể sống với bác sĩ ấy được?
- Chuyện đó là chuyện của người ta, em bận tâm làm gì?
Nhật Phượng gượng cười. Cô nắm đôi bàn tay mình lại, rồi xòe ra nhìn những đường chỉ vòng vo trong đó. Trung vứt điếu thuốc xuống cỏ.
- Vào nhà đi, ngồi ngoài sương mẹ lại la cho bây giờ.
- Anh đi đâu vậy?
- Đi ra quán cà phê, Thiên chờ anh ở đó. Có nhắn gì không?
- Ơ… không. Sao anh hỏi lãng nhách vậy?
Nhật Trung cười cười:
- Tại mặt em trông lạ quá. Cứ y như người mất của.
- Em chưa bao giờ có của hết anh Trung à.
- Vậy chắc anh nhìn lầm. Ra đóng cổng cho anh đi…
Nhật Phượng ngồi xuống chiếc xích đu, đầu óc trống không, còn trái tim thì nặng nề nhói buốt. Cô đâu hề yêu Thiên, sao cô buồn đến thế này khi nghe tin anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-thu-mau-hat-de/1156474/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.