Giọng Phượng tò mò:
- Cậu con bệnh gì vậy?
- Chị Nguyệt nói là bệnh gì… để con nhớ coi? À… Bệnh cảm mạo thương nàng. Bà ngoại bảo là bệnh này nguy hiểm và khó trị lắm!
Phượng tủm tỉm cười. Đúng là bà Mẫn Quyên lúc nào cũng vui nhộn trẻ trung. Phượng hỏi:
- Con có biết cậu Thiên cảm mạo thương nàng nào không?
Lắc đầu, Hoài Tú ra chiều bí mật:
- Bà ngoại con biết đó, nhưng ngoại đâu có nói.
- Con thích cậu Thiên có mợ Thiên không?
- Không! Con thích cậu Thiên có cô Phượng hà!
- Nói bậy!
Phượng nạt đùa Hoài Tú rồi đưa tay len xoa gương mặt nóng bừng. Con bé thật buồn cười, lỡ mà gã ta nghe thấy chắc mình đến độn thổ vì quê. Rồi cô chợt chạnh lòng, té ra cả tháng nay Thiên ốm, vậy mà mình có hay đâu, nếu hay mình đã nói cho anh Trung biết, để anh đi thăm rồi!
- Cậu Thiên ra dạy xích đu cho con với cô Phượng đi cậu Thiên…
Giọng diễu cợt của Thiên lại mỉa mai vang lên:
- Dạy cho con thì được, chớ dạy cô Phượng thật cậu không dám đâu!
Anh ta kiếm chuyện trước rồi đây! Phượng thảy thảy cái hột me trong bàn tay và kiếm cách rút lui. Nhưng nỗi nhớ thương Nhã da diết làm cô không thể bỏ đi được, cũng không mở miệng đốp chát lại được. Thiên ra đây làm gì nhỉ?
- Cô Phượng vẫn khỏe đấy chứ!
Nghe Thiên khách sáo, kiểu cách và trịch thượng hỏi mình Phượng cay cú lắm, nhưng cô vẫn ngọt ngào:
- Tôi vẫn bình thường, lúc nãy nghe Tú nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-thu-mau-hat-de/1156489/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.