Trước khi bước vào tòa nhà hai tầng nhỏ ấy, Trình Âm không ngờ mình sẽ nhìn thấy nhiều đồ vật cũ đến vậy.
Bắt đầu từ tấm biển ở cửa.
Một tấm biển đồng treo trên tường hành lang bên trong, qua nhiều năm tháng, dưới tác động của thời gian và oxy, nó đã mất đi vẻ sáng bóng như trước.
Nhưng hai chữ quen thuộc kia trong chốc lát kéo cô trở lại ký ức, Trình Âm lập tức ngửi thấy mùi thuốc sát trùng đặc trưng, sắc lạnh và nhạt nhẽo của phòng thí nghiệm sinh học.
Suýt chút nữa cô đã quên, cô là đứa trẻ lớn lên trong phòng thí nghiệm.
Cha của Trình Âm tên là Lâm Kiến Văn, một nghệ sĩ.
Cái gọi là nghệ sĩ, chính là kiểu người một khi bước vào lĩnh vực nghệ thuật thì hoàn toàn không để tâm đến gia đình. Vì vậy, từ nhỏ cô đã lớn lên cùng mẹ.
Dung dịch độc không được chạm vào, phò
ng thí nghiệm đồng vị không được bước vào, chữ "Hi Hòa" tượng trưng cho ánh sáng... từ khi học mẫu giáo, Trình Âm đã học được rất nhiều kiến thức kỳ quái.
Tất cả đều đến từ Trình Mẫn Hoa.
Có thể nói, linh hồn và tư tưởng của cô hoàn toàn được người phụ nữ này nhào nặn. Trình Mẫn Hoa là thần tượng đầu tiên của cô, người phụ nữ mà cô ngưỡng mộ nhất, tiêu chuẩn của cả đời cô.
Cho đến một ngày, tiêu chuẩn ấy bỗng gãy đổ, mẹ cô bất ngờ kết thúc cuộc đời mình mà không có dấu hiệu gì báo trước.
"Lý do rất đầy đủ, sớm đã đoán được rồi. Có một người chồng như thế,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-tuyet-nam-truoc-lat-lien/2395182/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.