Trần Gia Kỳ báo cho Trình Âm một tin xấu.
"Để tôi nói một chuyện, em đừng vội lo lắng."
Kiểu mở đầu như thế này, ai nghe cũng dựng tóc gáy. Trình Âm vốn đang mất hồn, nghe xong liền tỉnh táo lại ngay.
"Chuyện gì vậy?"
"Con bé Lộc Tuyết nhà em, bây giờ đang ở trong bệnh viện..."
Trình Âm lập tức tái mặt: "Nó bị sao thế?"
"Nó không sao cả, em đừng lo," Trần Gia Kỳ an ủi, "Nhưng mà... nó vừa đánh người."
Lộc Tuyết đã đánh bạn học đến mức phải vào viện.
Trình Âm chưa bao giờ nghĩ, cô con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện của mình lại có thể khiến người ta "mở mang tầm mắt" theo cách này.
Phải nói Lộc Tuyết bình thường không? Rõ ràng là không đặc biệt bình thường. Dù sao, con bé sinh ra trong một gia đình không bình thường, còn có một người giám hộ khá "dị".
Nhưng nhà cô từ trước đến nay không đi theo con đường bạo lực, thậm chí còn không mấy hứng thú với các hoạt động ngoài trời. Nếu nói Lộc Tuyết cãi nhau đến mức làm người ta bật khóc, Trình Âm thấy còn dễ tin hơn.
Đánh người sao?
Tình hình cụ thể thế nào, Trần Gia Kỳ cũng không rõ, chỉ biết là sau khi sự việc xảy ra, phụ huynh bên kia làm um lên, giáo viên bất đắc dĩ mới phải gọi điện cho anh.
Sao không gọi cho Trình Âm? Vì cái điện thoại cũ nát của cô, đúng lúc tối nay hết pin.
Trình Âm bối rối: "Sao lại tìm anh?"
Trần Gia Kỳ vốn đang thầm vui, nghe cô hỏi thế thì sững lại: "Không phải em lưu à?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-tuyet-nam-truoc-lat-lien/2395202/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.