Khi một người phát bệnh, hành động của họ không tuân theo bất kỳ logic nào.
Quý Từ gọi Trình Âm đến, đứng cách xa đứa trẻ đang ngủ say, rõ ràng có điều muốn nói. Nhưng khi cô thật sự bước tới, anh lại không nói gì.
Chỉ chăm chú quan sát cô, như thể đây là lần đầu tiên anh gặp cô, hiếm hoi và nghiêm túc, dùng ánh mắt để khắc họa từng đường nét trên khuôn mặt cô.
"Sếp Quý, muộn rồi, ngài nên về đi." Trình Âm quyết định không vòng vo, trực tiếp mời anh ra về.
"Có vẻ không được." Quý Từ từ chối.
Trình Âm ngạc nhiên ngẩng đầu: "Vì sao?"
Anh nghiêm túc trả lời: "Áo của anh bị bẩn rồi."
Lúc này cô mới nhận ra chiếc sơ mi trắng phẳng phiu sạch sẽ của anh, ngoài những dấu chân nhỏ màu đen trên thắt lưng, còn có một mảng ướt lớn trên vai, không biết là nước dãi, nước mũi hay nước mắt...
Tác phẩm của Trình Lộc Tuyết.
Thật là xấu hổ, Trình Âm vội lấy chút nước nóng còn lại, vắt một chiếc khăn sạch rồi đưa cho Quý Từ.
Dấu chân thì để sau, nước dãi phải lau trước đã...
Nhưng anh không đưa tay ra nhận.
"Anh không với tới được."
Làm sao có thể không với tới? Đó là vai, nào phải lưng...
Trình Âm không dám cãi lại, cảm giác áy náy tràn ngập, cô bước lên một bước, nhón chân lau vết bẩn trên vai anh.
Nhưng càng lau, vết ướt càng lan rộng, cuối cùng gần như hiện rõ từng đường nét cơ bắp trên vai anh.
Càng không thể ra ngoài thế này.
Trình Âm dừng tay, quay người tìm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-tuyet-nam-truoc-lat-lien/2395206/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.