Trình Âm như phát điên chạy thẳng đến công ty.
Cô tranh thủ giờ nghỉ trưa đến bệnh viện, lúc này trời đứng bóng, gió thu khô hanh thổi qua mặt cô, mang theo toàn bộ hơi nước, báo hiệu mùa khô đã đến ở Bắc Kinh.
Cô chạy trên đường, chẳng quan tâm đến bàn chân vừa mới hồi phục lại âm ỉ đau, chỉ cảm thấy làn da bị gió thổi đến nứt nẻ, từng mảng như đang tróc ra khỏi cơ thể, linh hồn cũng vỡ vụn, bị gió cuốn bay tán loạn lên trời.
Cô hoàn toàn có thể gọi điện, nhưng chuyện này, nhất định phải hỏi trực tiếp.
Thư ký Lương mang hai quầng thâm mắt, trông như một con búp bê xác sống hết pin, đang vất vả điều đình giữa hai lãnh đạo cấp cao của chi nhánh.
Mỗi người đều khăng khăng chuyện của mình quan trọng hơn, đòi phải vào gặp sếp Quý trước. Theo ý anh ta, chẳng chuyện gì quan trọng bằng viết lách. Còn thiếu ba nghìn chữ cho kỳ hạn đăng bài thứ ba, làm người thì đừng nên kiêm nhiệm việc viết tiểu thuyết.
Con người, nên sống một cuộc sống lý tưởng: ban ngày làm việc, tối giải trí, ngủ sớm dậy sớm, giữ gìn sức khỏe!
Ngay cả một người bận rộn như Quý Từ cũng bắt đầu tan làm đúng giờ, sống cuộc sống như người bình thường, vậy mà anh ta lại tự chuốc khổ, nhất định phải dùng bàn phím để miêu tả và sáng tạo ra thế giới!?
Thư ký Lương thở dài, nói vài câu an ủi hai lãnh đạo rồi lại ngồi xuống tiếp tục công việc, phải tiết kiệm sức lực, vì tối còn phải viết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-tuyet-nam-truoc-lat-lien/2395269/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.