Trình Âm về đến nhà, kinh ngạc thấy Lộc Tuyết đang cưỡi trên lưng Quý Từ, hai người đang biến sofa thành chiến trường, vui vẻ chơi trò cưỡi ngựa đánh trận.
Trình Âm:... Có phải hơi trẻ con quá không?
Đối với một học sinh tiểu học thì đúng là hơi trẻ con, nhưng đối với sếp Quý thì lại vừa đủ. Đây là trò chơi kinh điển giữa cha mẹ và con cái, không thể thiếu, nếu không cuộc đời anh sẽ thiếu đi sự trọn vẹn.
Lộc Tuyết ngượng ngùng buông tóc của Quý Từ: "Là bố muốn chơi mà."
Quý Từ cười như một chàng trai trong sáng: "Em về rồi."
Một câu nói rất bình thường, nhưng hôm nay nghe lại bỗng nhiên cảm động lạ thường, như thể ký ức về một quá khứ Trình Âm từng có nhưng chưa kịp trân trọng ùa về.
Tất cả những điều trong quá khứ giống như những chiếc gai cắm sâu vào cơ thể, làm cô rỉ máu bên trong, bề ngoài lành lặn chỉ là sự giả tạo. Những ký ức chôn giấu đó, cô chưa từng dám chạm vào.
Cho đến hôm nay, khi đọc cuốn nhật ký của mẹ trong phòng lưu trữ của Liễu Thế, cô mới hoàn toàn mở ra phong ấn ký ức.
Từng ngày, từng giờ, từng giây phút, tất cả đều là bằng chứng rõ ràng—rằng cô từng được yêu thương, và cô xứng đáng được yêu thương.
Khung xương gồ ghề trở nên sống động. Trình Âm muốn chạy, muốn hát, muốn cảm nhận gió biển, muốn tắm dưới mưa của bốn mùa, muốn chào hỏi từng người qua đường xa lạ.
Cô muốn nói với thế giới rằng, cô chưa bao giờ bị bỏ rơi.
Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-tuyet-nam-truoc-lat-lien/2395274/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.