Âu Dương Vân bỗng dưng hiểu ra, chẳng trách trên bàn ăn, mỗi khi cua viên xuất hiện, cô ăn rất ngon miệng, Nam Cung Phong lại chẳng hề đụng tới, hóa ra không phải vì sợ dính nước bọt của cô, mà là vì anh không thích món này.
Bữa cơm trưa kết thúc, Âu Dương Vân chỉ lên tầng: "Lần trước kết hôn vội quá, em có mấy thứ chưa thu dọn xong, em lên đó thu dọn một chút nhé."
Nam Cung Phong biếng nhác gật đầu một cái, đợi cô đi rồi, Âu Dương Trường Phong và Nguyễn Kim Tuệ ra sức nịnh hót lấy lòng anh, hai người đó anh một câu ả một câu, nói đến mức nước miếng văng tung tóe, nhưng anh không nghe lọt một câu nào.
"Ba mẹ, chị bảo hai người lên đây một chút, chị có chuyện muốn nói riêng với hai người."
Âu Dương Kiều đứng ở đầu cầu thang, dùng nụ cười dịu dàng nhất nói với ba người ngồi trên sofa.
Hai vợ chồng liếc mắt ra hiệu cho nhau, Âu Dương Trường Phong đứng dậy trước: "Con rể, chúng ta đành thất lễ một chút, nếu con muốn nghỉ ngơi thì bên kia có phòng dành cho khách rất thoải mái, nếu như..."
"Tôi tự nhiên được, hai người cứ đi đi."
Nam Cung Phong phất phất tay, là một diêm vương trên thương trường, làm sao mà anh không nhìn ra được tâm lý nịnh hót của hai người kia.
Đợi khi hai người kia sóng vai đi lên tầng, Âu Dương Kiều lập tức bước tới trước mặt anh, nhiệt tình hỏi: "Anh rể, ở trong phòng có ngột ngạt quá không? Em đưa anh ra vườn hoa nhà em đi dạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-vo-bat-lay-tinh-yeu-co-dau-dat-gia-cua-tong-tai/327668/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.