Âu Dương Vân nghe hết những lời nói ra từ tận đáy lòng của Nam Cung Phong, nước mắt lại lặng lẽ chảy xuống một lần nữa. Cô nghẹn ngào hồi lâu rồi mới cẩn thận hỏi: “Anh không hận em sao?”
Nam Cung Phong cưng chiều hôn lên trán cô: “Không hận, Tiểu Vân của anh, em đã rất đáng thương rồi.”
“Thật sự là không hận một chút nào sao? Em đã từng muốn lợi dụng anh.”
“Thật đấy, không hận đâu, hiện tại anh chỉ cảm thấy đau lòng vì em thôi, còn chuyện lợi dụng, em cứ lợi dụng đi, anh bằng lòng để em lợi dụng.”
Mắt Âu Dương Vân long lanh nước, bật cười: “Phong, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho em dũng khí để sống lại.”
“Người nên cảm ơn là anh, cảm ơn em bao lần đối mặt với sự coi thường và xa lánh của anh nhưng chưa từng lùi bước, bỏ cuộc. Nếu không phải nhờ em kiên trì, làm sao anh có thể thấy rõ được trái tim mình trong thời gian ngắn như vậy.”
Ai đã nói, tình yêu chỉ biết làm trái tim tổn thương? Cho đến giờ phút này đây, Âu Dương Vân mới vững tin một điều, tình yêu cũng có tác dụng chữa lành. Cô cùng với Nam Cung Phong, đã chữa khỏi vết thương khó có thể xóa nhòa trong lòng nhau, mặc dù khái niệm không giống nhau nhưng lại đều là vì một chữ “tình”. Cô chữa khỏi vết thương tình yêu trong lòng anh, còn anh lại chữa khỏi vết thương về tình thân trong lòng cô.
“Ý của anh là, có phải từ nay về sau em đều có thể dựa vào anh không?”
Nam Cung Phong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-vo-bat-lay-tinh-yeu-co-dau-dat-gia-cua-tong-tai/327902/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.